Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

BỐ MẸ CỦA TÔI

Chương 2



3.

 

Tôi tức đến mức suýt bùng nổ. Là nhà họ năm lần bảy lượt giục nhà tôi về quê ăn Tết.

 

Về đến nơi, chưa kịp uống một ngụm nước nóng đã bị lôi đi mời khách. Kết quả đồ ăn còn chưa động đến, cả nhà bốn người của tôi đã bị đuổi mất ba?

 

Người ta giẫm lên đầu mình rồi, mà mẹ tôi vẫn tỏ ra chẳng có chút tức giận nào sao?

 

Mẹ liếc tôi một cái: "Chút chuyện cỏn con này cũng đáng để giận sao? Tu dưỡng còn kém lắm!"

 

Bà nhẹ nhàng vẫy tay gọi phục vụ:

 

"Những món đặt cho phòng bên cạnh, mang hết vào phòng nhỏ cho tôi.”

 

"Nếu ai dám bưng bất kỳ món nào ra bàn lớn trong kia, tôi đảm bảo trong ba ngày sẽ đuổi thẳng cổ!"

 

Phòng tiệc này là do chính tay mẹ tôi đặt, tiền cọc cũng là mẹ tôi thanh toán. Hơn nữa, bà còn là khách VIP cao cấp của chuỗi khách sạn này. Ai có thể đắc tội và ai không nên đắc tội, nhân viên đều hiểu rõ.

 

Ngay lập tức, có người sắp xếp cho chúng tôi một bàn riêng trong phòng nhỏ. Từng đĩa thức ăn được bưng lên liên tục, đến mức bàn nhỏ cũng không còn chỗ trống.

 

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tết nhất là ngày vui, mau ăn đi!" Mẹ tôi vừa soi gương dặm lại lớp trang điểm, vừa thản nhiên nói thêm một câu: "Đừng lo cho ba con, từ lúc bác cả bảo hai đứa xuống bàn thì ông ấy đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhịn đói rồi."

 

Tròn một tiếng đồng hồ, tôi và em gái ăn no nê trong phòng nhỏ. Còn ba tôi thì gồng mình kiểm soát tình hình trong phòng tiệc lớn.

 

Thỉnh thoảng trong đó vọng ra vài tiếng cười ồn ào, nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai ra gọi thêm món.

 

Một tiếng sau, tôi và em gái đã ăn no nhưng mẹ vẫn chưa cho chúng tôi buông đũa: "Đừng vội, mới đi được nửa chặng thôi… Diễn tiếp đã."

 

Vài phút sau, cuối cùng cũng có người trong phòng lớn không nhịn được nữa.

 

Bụng đói cồn cào, ai mà chịu cho nổi!

 

Bác gái bèn đi ra giục nhân viên mang đồ ăn lên, vừa bước ra khỏi phòng tiệc đã chạm ngay cảnh ba mẹ con tôi đang thảnh thơi vỗ bụng no căng.

 

Khuôn mặt bà ta lập tức méo mó vì tức giận, giọng đầy châm chọc: "Ôi chao, em dâu giỏi thật đấy! Trong kia cả nhà đang đói meo, mà ba mẹ con em lại ăn no căng bụng thế này à?"

 

Mẹ tôi cất son môi vào túi, vội vàng đứng dậy tỏ vẻ tội nghiệp:

 

"Chị dâu à, em dâu này không hiểu chuyện, hôm nay gây ra bao nhiêu chuyện cười rồi.”

 

"Bữa cơm đoàn viên này em sợ có sơ suất, nên mới để hai đứa nhỏ thử trước xem món ăn thế nào. Nếu không ngon còn kịp đổi sang món khác chứ!"

 

"Chị dâu đừng vội, sắp thử xong rồi. Đợi bên này lên hết món, bên trong mới được dọn lên!"

 

Mẹ tôi dùng giọng mềm mỏng nhất để nói ra lời đanh thép nhất. Ý rất rõ ràng: ‘Con gái tôi ăn xong rồi, mọi người mới có tư cách ăn!’

 

Bác gái tức đến run người, mạnh tay đóng sầm cửa rồi đi thẳng vào trong phòng tiệc.

 

Bà ta đập bàn trước mặt ba tôi, bùng nổ cơn giận:

 

"Chú hai, nhà chú có ý gì vậy? Cả nhà anh chú còn chưa được ăn, mà vợ và con gái của chú đã no nê trước rồi?"

 

"Mấy người có còn coi trưởng bối chúng tôi ra gì không?"

 

"Tôi đã nói ngay từ đầu rồi, vợ chú không phải người tốt! Quả nhiên, đàn ông trong nhà còn chưa ăn, cô ta đã dọn riêng một bàn riêng!"

 

"Loại phụ nữ như vậy, căn bản là không nên giữ lại!"

 

Ba tôi hơi chậm một nhịp, hơi men dâng lên làm ông trông có vẻ hơi ngờ nghệch: "Vậy chị dâu... chị còn ăn không?"

 

Bác gái bị lời nói đó làm nghẹn lời, chưa kịp phản ứng lại.

 

Lúc này, anh họ của tôi là Lạc Đại Hỉ liền lên tiếng:

 

"Sao lại không ăn được? Chờ đến tận giờ này rồi!"

 

"Bữa này không rẻ đâu, mấy năm rồi mới có dịp đến đây ăn. Mẹ… mẹ đừng làm ầm lên nữa!"

 

"Chú hai à, mẹ con đầu óc đơn giản chú đừng chấp bà ấy."

 

Lạc Đại Hỉ là con trai trưởng nhà bác cả, anh ta dù sắp ba mươi tuổi rồi nhưng chẳng làm lên trò trống gì mà suốt ngày ở nhà ăn bám. Đừng thấy anh ta nói chuyện có vẻ thấu tình đạt lý như vậy mà nhầm, lúc bác cả liên tục đưa ra yêu cầu, từ đầu tới cuối tôi không thấy anh ta hó hé lấy một câu.

 

Ba tôi vẫn giữ nguyên nụ cười, như thể chẳng để bụng chuyện gì:

 

"Đại Hỉ nói đúng lắm! Tết nhất, bữa cơm đoàn viên sao có thể không ăn được?"

 

"Thế này đi, tôi lập tức đuổi ba cái đứa làm mất hứng đó về nhà, để mọi người vui vẻ ăn uống."

 

"Tôi sẽ gọi thêm hai món thật ngon, anh cả chị dâu đừng giận nữa nhé!"

 

Nói xong ba tôi liền đứng dậy, loạng choạng đẩy cửa bước ra ngoài: "Ba đứa chúng mày làm trò gì thế? Về nhà coi tao xử lý chúng mày ra sao!"

 

4.

 

Ba tôi vừa chửi vừa lầm bầm, dắt ba mẹ con tôi ra khỏi nhà hàng. Vừa bước qua cánh cửa, dáng đi loạng choạng khi nãy bỗng chốc trở nên vững chãi.

 

Hơi men biến mất, giọng nói cũng tỉnh táo hẳn.

 

Mẹ tôi mở cửa xe, khẽ cười khẩy: "Diễn cũng đạt đấy! Thanh toán tiền chưa?"

 

Ba tôi ngồi vào ghế phụ, ngửa cổ uống hết chai nước khoáng:

 

"Bàn của tụi nhỏ thì tính rồi, còn bàn của bọn họ á? Tính cái khỉ!"

 

"Bắt tôi mời cơm mà không cho con gái tôi ngồi bàn? Tôi còn chưa lật tung cái bàn tại chỗ đã là nể mặt tình anh em rồi đấy!"

 

Nụ cười của mẹ tôi chợt tắt, giọng điềm nhiên: "Chuyện hôm nay chỉ là màn dạo đầu thôi, chắc chắn họ còn muốn nhờ cậy chúng ta chuyện khác nữa. Anh định xử lý thế nào?"

 

Ba tôi khẽ cười lạnh, phong thái sắc bén trên thương trường thoáng chốc hiện ra:

 

"Cũng chỉ xoay quanh mấy thứ đó thôi. Đất đai, nhà cửa ở quê tôi đã nhường hết mấy năm trước rồi, tôi không cần đến.”

 

"Nhưng nếu còn muốn moi thêm từ tay tôi, thì cứ chờ mà xem thế nào là thủ đoạn!"

 

Mẹ tôi cười khẽ, giả vờ trách móc:

 

"Cùng một nhà, làm căng cũng không hay."

 

"Theo em thấy, nếu họ đòi tiền thì cứ dàn xếp cho thằng cháu cả mắc nợ đi. Nếu họ nhắc đến nhà cửa, thì tìm người thu mua lại căn nhà cũ của họ luôn!"

 

Tôi và em gái ngồi ở ghế sau, nghe mà há hốc mồm.

 

Mẹ còn bảo ba nhẫn tâm ấy hả?

 

Bà mới là người ra tay không dính máu thì có!

 

Mẹ tôi lạnh lùng nhấn ga, giọng đều đều:

 

"Hai đứa nhớ kỹ, trời đất có lớn thế nào thì cũng không bằng người nhà mình!”

 

"Ai dám làm khó con mẹ, thì mẹ sẽ khiến cả nhà họ sống không yên!"

 

Mẹ tôi đoán không sai. Đêm đó không có cuộc gọi nào nhưng sáng sớm hôm sau, điện thoại ba tôi đã bị gọi đến cháy máy.

 

Bác cả đích thân gọi, giọng điệu hiếm khi dịu dàng đến lạ. Nội dung cuộc gọi chỉ có một: Lễ tế tổ.

 

Lý do này quá hợp lý nên không có quyền từ chối.

 

Mẹ tôi vừa làm tóc xong, khoác áo khoác lên rồi cười nhạt:

 

"Tế tổ chỉ là cái cớ, khóc lóc kể khổ mới là mục đích chính."

 

"Mọi người sẵn sàng chưa? Hôm nay mẹ sẽ dạy hai đứa cách xử lý đám họ hàng phiền phức!"

 

Xe chạy đến cổng làng ba tôi liền tấp vào lề, bảo sẽ dẫn cả nhà đi chúc tết Bí thư thôn.

 

Điếu thuốc còn chưa hút hết, ba tôi đã khéo léo đề cập đến chuyện làm đường cho làng: "Bác ạ, sau Tết con định xây một nhà máy gần đây, tiện thể sửa luôn con đường trong làng."

 

Bí thư thôn nghe vậy, mặt mày rạng rỡ hẳn. Trước đây, nhà nước cũng từng hỗ trợ làm đường, nhưng vì làng quá xa xôi nên đường chỉ làm đến cổng làng rồi dừng. Nhìn từ ngoài thì có vẻ khang trang, nhưng hễ trời mưa là bên trong lầy lội chẳng khác gì ruộng bùn.

 

Mà sửa đường thì cần tiền, trong khi làng lấy đâu ra kinh phí?

 

Giờ ba tôi tự bỏ tiền ra làm đường, đây chẳng phải là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống sao?

 

Bí thư thôn hào hứng mời ba tôi vào nhà bàn bạc kỹ hơn, nhưng ba tôi xua tay từ chối: "Cháu còn phải đi tế tổ với anh cả, xong xuôi sẽ quay lại trò chuyện cùng bác!"

 

Bí thư thôn vỗ vai ba tôi, gật đầu chắc nịch: "Vậy quyết định thế nhé!"

 

Lên xe rời đi, tôi nhịn không nổi nữa, tò mò hỏi: "Ba, kế hoạch xây nhà máy và sửa đường vốn dĩ là ba năm sau mới triển khai mà? Sao ba lại nhắc tới bây giờ?"

 

Mẹ tôi mỉm cười: "Ba con đang đào hố cho bác cả nhảy vào đấy!"

 

Tôi còn chưa kịp hiểu ra ‘cái hố’ đó là gì, thì xe đã dừng trước cửa nhà bác cả. Theo phong tục quê nhà, con gái không được tham gia tế tổ nhưng con dâu thì được.

 

Vậy là tôi và em gái, cùng hai cô con gái bác cả bị để lại ở nhà.

 

Trước khi đi, mẹ tôi liếc tôi một cái sắc bén: "Tỉnh táo mà nhớ ứng biến!"

 

Vừa thấy họ rời khỏi cửa, hai cô con gái bác cả lập tức nhao nhao đòi đi chơi với bạn trong làng mà chẳng thèm để ý đến chúng tôi, họ cứ thế chạy mất.

(Còn tiếp)


Bình luận