Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CÔ BÉ MÙ MƯỜI TUỔI VÀ BA KIẾP SỐNG

Chương 9



24

“Đèn bật rồi! Trời ơi, cuối cùng cũng thấy được rồi!”

“Thì ra là như vậy! Mẹ cô bé thông minh thật sự luôn ấy!”

“Đúng rồi! Cả phòng khách bà ấy đổ đầy dầu ăn! Tên Đồ Tể không nhìn thấy, vừa bò dậy là lại trượt, trượt xong lại bò. Người thì đã bị thương từ trước, giờ té tới mức nằm dài như con cá mắc cạn!”

“Tôi cười sặc nước luôn, thảm quá! Hahahaha! Đây là cái tên Đồ Tể Lúc Nửa Đêm khiến bao người run sợ á?!”

Tôi nép trong vòng tay mẹ.

Ôm chặt lấy cổ bà, không chịu buông ra một giây nào.

Lúc ấy, một giọng nói vang lên từ trên đầu.

Là bố.

Giọng ông đầy kinh ngạc:

“Đan Thanh, con yêu… chuyện gì đã xảy ra vậy?!”

 

Mẹ tôi cau mày, giọng bực dọc:

“Ông nhà khoa học vĩ đại à, cuối cùng cũng xong việc hả? Biết không, suýt nữa là ông không còn gặp lại mẹ con tôi nữa rồi đấy!”

25

Tối hôm đó, kẻ xấu bị bắt đi.

Mẹ tôi ở lại dọn dẹp phòng khách.

Bà mắc chứng ưa sạch sẽ.

Dù trên tay vẫn còn vết thương, nhưng bà vẫn không thể ngừng việc lau chùi.

Tôi cảm thấy, chỉ cần nghe được giọng mẹ, lòng tôi mới yên.

Vì vậy tôi cứ ngồi trên ghế sofa chờ bà, chẳng biết từ lúc nào… đã ngủ thiếp đi, sâu và yên bình.

 

Sáng hôm sau, mẹ dọn xong, làm bữa sáng xong xuôi mới bế tôi dậy, lau mặt rửa tay cho tôi.

Hôm đó, mẹ gọi điện xin phép nghỉ học với cô giáo.

Cả ngày hôm đó, tôi ở nhà.

Cứ ôm lấy mẹ, nhất quyết không chịu rời.

Bố tôi gọi video cả ngày. Đầu bên kia không ngừng vang lên giọng của bố.

Còn mẹ thì không ngừng kể lại từng chi tiết xảy ra ngày hôm qua, lặp đi lặp lại mãi…

Trông mẹ vẫn còn sợ hãi, lòng vẫn chưa nguôi.

Tôi không nhịn được chen lời:

 

“Bố ơi, tháng sau con phải phẫu thuật rồi đó. Bên bố khi nào mới xin nghỉ để về được?”

Bố tôi cười, nói rằng công trình nghiên cứu bên này đã hoàn tất, ngày mai ông sẽ bay về.

Tôi vừa ăn cơm vừa cười sung sướng.

Tuyệt thật, ngày mai bố sẽ về!

Tâm trạng mẹ cũng tốt hơn nhiều, vừa dỗi yêu vừa trách móc:

“Anh đó, chỉ biết làm việc thôi! Anh xem anh già đi chưa kìa, trông chẳng khác gì ông già!”

“Anh định để tóc dài đến bao giờ? Trước khi về nhớ cắt đi nhé, đàn ông con trai gì mà tóc còn dài hơn cả em!”

Bố tôi cười cười, giọng chiều chuộng mà bất lực:

 

“Được rồi được rồi! Mải nghiên cứu quá, không để ý đến hình tượng gì hết. Mai về, để em cắt cho anh nhé!”

Tôi khúc khích cười, ôm chặt cổ mẹ.

Mẹ ơi, mẹ nghe thấy không?

Bố nói… ngày mai bố sẽ về!

Mọi chuyện, đúng thật… sẽ ổn cả thôi.

26

[Ngoại truyện: Góc nhìn của người cha]

Trước màn hình máy tính, cô con gái mù của tôi cười khúc khích.

Khung hình dừng lại ở nụ cười rạng rỡ của con bé.

 

Tôi tháo chiếc kính AI của mình xuống.

Trở về với thực tại.

Quay sang nhìn vào ống kính đang phát sóng trực tiếp.

Người dẫn chương trình là một cô gái có khí chất dịu dàng, giọng nhẹ nhàng hỏi:

“Vừa rồi, hình ảnh chúng ta thấy chính là người vợ và con gái đã mất của ông trong vụ án giết người hàng loạt chấn động cả nước mười năm trước đúng không ạ?”

Tôi gật đầu.

Cô ấy tiếp tục hỏi:

“Nghe nói cảnh sát đã dựa vào công nghệ của ông, tái dựng hiện trường vụ án trong ký ức của con gái ông, mới có thể bắt được tên sát nhân máu lạnh ấy?”

 

Một lần nữa hồi tưởng về quá khứ… trái tim tôi vẫn như bị dao cùn róc từng mảnh.

“Đúng vậy. Khi tôi đến nơi, vợ tôi đã mất. Còn con gái tôi thì tổn thương nghiêm trọng ở tủy sống, cơ thể rơi vào trạng thái thực vật, nhưng sóng não vẫn hoạt động rất mạnh.

Tôi đã nghiên cứu công nghệ sinh mệnh số hóa suốt hơn mười năm. Không ngờ sinh mệnh số đầu tiên tôi tạo ra… lại chính là con gái mình.”

Cơ thể con bé được duy trì sự sống bằng hàng chục ống truyền, nhưng cũng chỉ sống thêm được một năm.

Trong suốt một năm đó, tôi không làm gì cả. Chỉ ở bên con.

Dẫn con ra ngoài phơi nắng, cảm nhận gió, cảm nhận nhiệt độ.

Mỗi ngày, trán tôi luôn kề lên trán con bé, như lúc nó còn đỏ hỏn nằm trong nôi.

 

Tôi chỉ tay lên trán.

Mười năm trước, phần tóc mái của tôi rủ xuống chỗ này.

Mỗi lần trán chạm trán, tóc tôi đều giữ lại chút hơi ấm từ con.

Kể từ khi con gái qua đời…

Tôi chưa từng cắt tóc lần nào nữa.

Tôi không nỡ.

Đó là nơi duy nhất còn lưu giữ lại hơi ấm từ cơ thể con bé.

Mười năm rồi, tóc tôi giờ đã dài gần chấm gối.

Nhưng tôi vẫn không nỡ cắt.

Mỗi ngày, tôi đều đưa phần đuôi tóc ấy lên môi hôn nhẹ.

 

Giống như con gái tôi vẫn còn sống.

Và vợ tôi… cũng vẫn còn ở đây.

Nói đến đây, tôi nhận ra mặt mình đã ướt đẫm nước mắt từ lúc nào.

Tôi nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ màn hình camera.

Một gương mặt già nua, tiều tụy.

Mái tóc bạc trắng, chỉ có phần đuôi tóc ngắn chừng ngón út, vẫn còn đen tuyền.

Mười năm rồi.

Tôi đã già. Già thật rồi.

Mười năm trước, tôi đã vô cùng ích kỷ, đem công nghệ mà tôi dốc cả đời nghiên cứu — áp dụng lên chính con gái mình.

 

Để tôi có thể bật máy tính lên, là lại được nhìn thấy vợ con.

Họ – phiên bản kỹ thuật số của họ – sống trong một căn phòng ảo mà tôi dựng nên, cứ mỗi 24 giờ lại lặp lại vòng đời.

Họ biết khóc, biết cười, biết suy nghĩ — cứ như thể họ chưa từng rời đi.

Vợ tôi, con gái tôi, mãi mãi dừng lại ở dáng vẻ của mười năm trước.

Còn tôi, thì đã già rồi.

Nhưng trong nhận thức của con gái tôi trong thế giới số, mọi chuyện đều kết thúc tốt đẹp.

Cô bé và mẹ mình sống sót. Kẻ ác bị trừng trị.

Người bố bận bịu công việc sẽ về nhà vào ngày mai để ở bên hai mẹ con.

 

Một tháng sau, cô bé sẽ được phẫu thuật và nhìn thấy ánh sáng.

Mọi chuyện… sẽ ổn thôi.

Bàn tay tôi nắm lấy tay nắm cửa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tôi sẽ dành trọn phần đời còn lại để nâng cấp công nghệ sinh mệnh số hóa này.

Để xây dựng cho họ một thế giới sống động, chân thực, rộng lớn hơn.

Người dẫn chương trình cũng không cầm được xúc động.

Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, rất giống vợ tôi.

“Tôi hiểu mất vợ con là nỗi đau quá lớn. Nhưng đó… rốt cuộc vẫn chỉ là ảo ảnh, là thế giới số mà thôi.”

“Ông chưa từng nghĩ đến chuyện bước ra khỏi quá khứ sao? Cuộc đời ông vẫn còn dài phía trước, có lẽ…”

 

Tôi quay đầu lại, nhìn thẳng vào ống kính.

Thế nào là thật, thế nào là ảo?

Có lẽ, trong mắt những người đang xem chương trình này, tôi cũng chỉ là một nhân vật ảo.

Không biết đã có bao nhiêu người từng khuyên tôi nên “bước ra”.

Và lần nào, tôi cũng chỉ trả lời một câu giống hệt:

“Tôi không muốn bước ra.”

“Nếu bước ra nghĩa là phải sống trong một thế giới không có họ… thì tôi hy vọng… mình sẽ mãi mãi không bao giờ bước ra.”

HẾT

(Đã hết truyện)

Cái Giá Của Sự Phản Bội (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Vả mặt,

Anh trai tôi gửi nhầm tin nhắn WeChat vốn định gửi cho tiểu tam, lại rơi vào máy tôi.

“Em yêu, khách sạn Dạ Lý, 12 giờ, nhớ chuẩn bị sẵn bộ váy lụa đỏ.”

Khóe môi tôi nhếch lên nụ cười lạnh, lập tức trả lời:

“Năm triệu, phí bịt miệng.”

Anh trai lập tức gọi điện, vừa mở miệng đã mắng nhiếc thậm tệ, nào là tôi không biết xấu hổ, ngay cả tiền của anh trai ruột cũng dám lừa.

Tôi chỉ cười, không tranh luận, bình thản cúp máy.

Năm phút sau, tài khoản của tôi báo nhận năm triệu, kèm theo tin nhắn:

“Anh xin em, đừng nói với chị dâu. Cô ấy đang mang thai, thật sự rất vất vả.”

1.

Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ chuyển ba triệu cho chị dâu – Chu Tần.

Đợi chị xác nhận đã nhận, tôi mới hỏi:

“Đứa bé được năm tháng rồi nhỉ? Giờ chị mang thai, chắc không thể ly hôn?”

Chị trả lời:

“Vậy nên tôi quyết định bỏ đứa bé này. Dù sao thì con trong bụng, anh trai em cũng chẳng thích. Còn em thì sao? Định làm gì?”

Tôi?

Ánh mắt tôi rơi xuống bức ảnh trên bàn trà - tấm hình tôi và Chu Tri Chương chụp từ thời đại học, nhờ một người qua đường bấm hộ.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, đầy ắp tình cảm.

Còn bây giờ…

Khóe môi tôi nhếch lên nụ cười chua chát:

“Tôi cũng định bỏ đứa bé này.”

Chị dâu im lặng hồi lâu, nửa tiếng sau mới nhắn:

“Anh em vừa về rồi.”

“Được, nếu em cũng muốn bỏ, tôi sẽ sắp xếp bệnh viện tư. Em xem khi nào tiện?”

“Bảy ngày nữa đi. Bảy ngày nữa, cũng chính là kỷ niệm bảy năm cưới của chị và anh, cũng là kỷ niệm ba năm cưới của tôi và Chu Tri Chương. Ngày ấy, chúng ta bắt đầu cùng nhau. Vậy thì cũng hãy kết thúc cùng nhau.”

Chị chỉ gửi lại một icon “Ừm”.

Tôi vừa xóa sạch lịch sử trò chuyện, tin nhắn anh trai lại tới:

“Xem như mày biết điều, không nói với chị dâu.”

Biết điều sao? Tôi đương nhiên biết điều.

Mười tám tuổi, anh ta có thể xé nát giấy báo trúng tuyển Thanh Hoa của tôi, hủy cả hồ sơ, ép tôi ra nước ngoài.

Chỉ vì cô gái sống nhờ trong nhà mười năm - Giang Hân - thi không bằng tôi, khóc lóc.

Anh ta nóng máu, hủy luôn tương lai tôi khó nhọc giành được.

Và bây giờ, khi tôi đã kết hôn với bạn thân của anh – Chu Tri Chương, được ba năm, mang thai ba tháng, thì người phụ nữ năm xưa tôi từng ngang ngược đuổi đi lại quay về, chỉ vì buông một câu: “Vẫn chưa quên được Chu Tri Chương.”

Anh trai tôi liền se duyên, hết lần này đến lần khác tạo cơ hội, chỉ mong Giang Hân quyến rũ chồng tôi ngoại tình.

Tôi thực sự không hiểu, vì sao anh độc ác đến thế.

Có phải chỉ vì năm xưa, khi tôi bị lạc, sau khi tìm về, tôi chỉ thẳng anh cố ý bỏ rơi tôi?

Cha cầm roi quất anh đến da thịt rớm m//áu.

Lúc đó, Giang Hân vừa khóc vừa chắn trước mặt anh.

Thế là tôi – đứa em gái ruột – trở thành kẻ thù, còn Giang Hân lại biến thành bảo bối trong tim anh.

Đến mức, anh thà hủy hoại đời tôi, hủy hôn nhân của tôi, cũng để giúp Giang Hân.

2.

Khi tôi còn ngập chìm trong ký ức đau đớn, cửa mở ra.

Chu Tri Chương trở về.

Thấy tôi cuộn mình trên sofa, anh thoáng sững người, theo phản xạ hỏi:

“Sao còn chưa ngủ?”

Anh nhanh chóng cởi giày, bước tới ôm vai tôi:

“Có phải con lại quấy em không?”

Nói rồi, bàn tay đặt lên bụng tôi – nơi chưa kịp nhô rõ – dịu dàng hát ru.

Nghe giọng ca êm ái ấy, lòng bàn tay tôi bất giác siết chặt tấm chăn.

Đôi khi tôi thật sự muốn hỏi anh: rốt cuộc anh làm thế nào mà được?

Rõ ràng trên người còn vương mùi ái ân với Giang Hân, nhưng vẫn đúng giờ 10 giờ tối như tôi đặt ra, trở về nhà.

Rồi hôn lên má tôi.

Rồi cùng tôi làm thai giáo cho đứa bé.

Mà cũng phải thôi, từ ngày tôi được đưa về lại nhà họ Giang, anh đã có thể một mặt dịu dàng lắng nghe tôi kể về năm năm lưu lạc, một mặt chỉ vì một cú điện thoại của Giang Hân mà nửa đêm phóng xe đón cô ta đi dạo.

Anh lúc nào cũng như vậy – chia đôi, không nỡ buông tôi, cũng chẳng nỡ buông Giang Hân.

Ngay cả năm ấy, khi tôi bị anh trai hãm hại, phải ra nước ngoài đơn độc.

Tôi gọi điện về cầu xin cha mẹ gửi tiền sinh hoạt, họ thì bận dắt anh trai cùng Giang Hân đi du lịch, chẳng thèm nghe máy.

Trong tuyệt vọng, tôi chỉ gọi một cuộc cho Chu Tri Chương. Anh chỉ nghe được hai tiếng nức nở của tôi.

Đêm đó, anh lập tức bay sang, mang cho tôi cả tiền lẫn chỗ dựa yêu thương.

Nhưng khi trở về, anh lại xuất hiện trong bữa tiệc năm mới ở nhà tôi, ôm Giang Hân, hai người sánh đôi như ngọc nữ kim đồng, cùng chụp chung trong ảnh gia đình.

Tôi vẫn nghĩ mình thắng.

Vì khi trở về nước, tôi đã khóc lóc ầm ĩ, ép cha mẹ gửi Giang Hân ra nước ngoài, buộc Chu Tri Chương cuối cùng chọn tôi.

Nhưng đến tận bây giờ, tôi mới biết mình thua rồi – thua thảm hại.

Quá đau đớn, khóe mắt tôi tuôn hai hàng lệ.

Thấy tôi khóc, Chu Tri Chương lập tức luống cuống:

“Sao vậy, Giang Tâm, đừng khóc, nói cho anh biết, em làm sao vậy?”

Ánh mắt anh ngập tràn lo lắng.

Có một khoảnh khắc, tôi thật sự nghĩ mình chính là tất cả của anh.

Nhưng khi anh xoay người lấy khăn giấy cho tôi, nơi cổ áo để lộ ra từng vết hôn dày đặc…tim tôi chợt nghẹn lại.

Hèn chi những ngày này, anh luôn mặc áo len cổ cao khi ngủ.

Khi tôi chìm trong giấc ngủ, anh vẫn còn ở thư phòng làm việc.

Khi tôi tỉnh lại, anh đã chỉnh tề trong bộ vest sang trọng.

Tôi từng nghĩ Chu Tri Chương vì phản bội mà mang áy náy, nhưng đến lúc này tôi mới chợt nhận ra, tất cả những hành động che giấu kia, chẳng qua chỉ để giấu đi chứng cứ ngoại tình.

Nhưng anh ta có gì phải giấu chứ?

Ngay ngày Giang Hân trở về nước, cô ta đã ném thẳng vào mặt tôi một câu độc địa:

“Lần này, tôi nhất định sẽ lấy lại tất cả những gì vốn thuộc về tôi.”

Vậy nên, những ngày này, ảnh giường chiếu của Chu Tri Chương và Giang Hân đã sớm chất đầy ngăn kéo - nơi vốn đặt nhẫn cưới của tôi.

Chỉ cần một ngày, anh hứng chí muốn đeo nhẫn cho tôi, mở ngăn kéo ra… tất cả sẽ bại lộ.

Người đàn ông từng ngày nào cũng trách móc tôi vô tâm chỉ vì không đeo nhẫn, lại chẳng hề phát hiện tôi đã tháo xuống từ lâu.

Ngược lại, chính tôi phát hiện nhẫn cưới của anh đã thay đổi.

Kiểu dáng thoạt nhìn tương tự, nhưng chi tiết lại hoàn toàn khác.

Tôi từng nhân lúc anh ngủ say, lặng lẽ tháo xuống xem thử.

Chữ khắc bên trong, từ “ZX” đã biến thành “ZQ”.

Tim tôi nhói đau như nghẹn lại.

Khi Chu Tri Chương đưa khăn giấy muốn lau nước mắt cho tôi, trong lòng tôi dấy lên một cơn buồn nôn dữ dội.

Theo phản xạ, tôi hất tay anh ra.

Anh thoáng khựng lại, còn tôi vội vàng tìm cớ:

“Xin lỗi, chắc em nghén… em về phòng nằm chút.”

Nói rồi, tôi hoảng loạn chạy vào phòng, đóng cửa, lao vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Ba tháng mang thai, đứa nhỏ trong bụng luôn ngoan ngoãn, chưa từng khiến tôi nghén.

Ấy vậy mà lúc này lại phát tác.

Hóa ra, không chỉ tôi ghê tởm sự giả dối, dính chặt đến buồn nôn của Chu Tri Chương… ngay cả đứa bé trong bụng cũng chán ghét anh.

3.

Một đêm trắng.

Sau cơn nôn dữ dội, bụng tôi đau âm ỉ.

Nếu là trước kia, tôi đã vội vàng chạy vào bệnh viện.

Vì tôi – đứa không được cha thương, mẹ yêu, anh trai che chở – luôn khát khao có một đứa con, trong mắt nó chỉ có duy nhất tôi.

Nhưng lần này, tôi tàn nhẫn, chẳng buồn nhúc nhích.

Như lời Chu Tần từng nói: “Cha nó cũng

chẳng yêu nó, có lẽ nó rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.”

Đêm đó, Chu Tri Chương không quay về phòng.

Nửa đêm 12 giờ, tôi nghe tiếng cửa ngoài phòng khách.

Sáng 6 giờ, lại vang lên một lần nữa.

Anh đi đâu, không cần hỏi cũng rõ.

Vì 2 giờ sáng, tôi nhận được ảnh Giang Hân gửi.

Ảnh chụp cô ta và Chu Tri Chương ôm nhau trên chiếc giường cũ trong phòng trẻ con – căn phòng từng thuộc về tôi.

Trên đầu giường vẫn còn con thỏ bông “La Bê Bê” tôi ôm suốt tuổi thơ.

Ngay phía trước nó, lại đặt ảnh Giang Hân mặc váy công chúa.

Từ sau năm năm tôi bị thất lạc, vất vả quay về, phòng tôi đã thành phòng của Giang Hân.

Anh trai tôi đã thành anh trai của Giang Hân.

Cha mẹ tôi cũng đã thành cha mẹ của Giang Hân.

Nỗi đau nhất, một đêm tôi vì ác mộng mà khóc, bò dậy tìm cha mẹ.

Nhưng cảnh tượng tôi thấy là cha mẹ và anh trai đang vây quanh Giang Hân đau bụng, hết lòng thương xót.

“Phòng phụ gió lùa, chắc Giang Hân lạnh nên đau bụng.” – mẹ tôi nói.

“Nếu Giang Tâm không trở về thì Giang Hân cũng đâu phải bị đuổi đi. Ba mẹ rõ ràng cũng không muốn cô ta quay lại, thấy chưa, giờ cô ta khó sống đến mức nào, vậy mà còn sĩ diện không dám thừa nhận. Đến cả căn phòng vốn thuộc về Hân, cũng giao lại cho Giang Tâm, mọi người nghĩ cô ta xứng sao?” – anh trai lạnh lùng phụ họa.



Bình luận