Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CÓ KHÔNG GIỮ MẤT ĐỪNG TÌM

Chương 9



Anh ta đã có cơ hội cứu tôi, nhưng anh ta đã không làm vậy.

Giữa tôi và Tống Vãn, hắn đã chọn Tống Vãn.

Chính hắn đã từ bỏ tôi và con của chúng tôi.

Vậy thì tôi cũng sẽ không cần hắn nữa.

Giữa tôi và hắn, không còn gì nữa.

Một người đàn ông cao một mét tám, đứng trên sân khấu, dưới con mắt của bao nhiêu người.

Khóc như một đứa trẻ.

Tống Vãn đột nhiên trông già đi nhiều, cô cầm điện thoại trong hộp lên, cau mày mở ra.

Tôi cười.

Cười rực rỡ.

Cảnh tượng tuyệt vời nhất, cuối cùng đã đến.

29

Điện thoại mở khóa, tự động phát một đoạn video.

Đó là cảnh Tống Vãn và tôi cãi nhau ở cầu thang.

Rồi cô ta đẩy tôi xuống, đoạn phim giám sát ghi lại toàn bộ.

Tống Vãn hít một hơi, sợ đến mức mặt tái nhợt, ngay lập tức muốn giấu điện thoại đi.

Nhưng đã bị Lục Tầm nhìn thấy.

“A Tầm, đừng xem!”

Nhưng đã quá muộn.

Lục Tầm kinh ngạc tột độ, giật lấy điện thoại.

Trong tiếng khóc nức nở cầu xin của Tống Vãn, hắn đã xem hết toàn bộ quá trình.

“Em thật làm anh thất vọng.”

Lục Tầm nghiến răng, bóp chặt vai cô ta.

“Tống Vãn à Tống Vãn, trước đây em tính tình kiêu căng, nhưng bản chất không xấu. Em từng giúp đỡ những người già không có tiền chữa bệnh, em mua quần áo cho trẻ em nghèo. Anh đã yêu em khi em làm từ thiện, vì anh nghĩ rằng trong cái giới này, người có tâm địa thiện lương ít ỏi, nên mới yêu em.”

“Chính vì thế, bao nhiêu năm nay, anh mới dung túng cho em hết lần này đến lần khác, nhưng em lại độc ác như vậy, đẩy A Ngưng, hại chết con của anh!”

Nói đến đây, mắt hắn đỏ lên, như muốn bóp chết Tống Vãn.

Tống Vãn bị anh ta bóp đến không thở nổi.

Nhưng cô ta không có ý định vùng vẫy.

Chỉ cười nhìn hắn, nước mắt rơi từng giọt.

Cô ta dùng hết sức lực.

Nói từng chữ một:

“Nếu anh thực sự yêu em, sao lại tìm người mới sau khi chia tay em?”

“Nếu anh thực sự yêu Ôn Ngưng, sao lại làm tổn thương cô ấy hết lần này đến lần khác?”

“Anh không thể trách em, mối quan hệ rối ren giữa em và Ôn Ninh, là do chính anh tạo ra. Nếu anh kiên định lựa chọn một trong hai chúng em, em và cô ấy, sao lại như thế này?”

Lục Tầm đã mất hết lý trí, hắn muốn bóp cổ Tống Vãn đến chết.

“Câm miệng, tất cả là tại em, em đã hủy hoại cuộc sống hạnh phúc của anh.”

“Tại sao em lại phải trở về nước, tại sao lại xuất hiện trở lại trong cuộc sống của anh, tại sao em không biến đi thật xa, chết ở nước ngoài mà không trở về!”

Người ngăn cách họ.

Là cảnh sát.

30

Tống Vãn bị bỏ tù vì tội cố ý giết người. Còn Lục Tầm, cũng vì lộ ra ý định giết Tống Vãn trước mặt mọi người mà bị khởi tố.

Khi bị kết án vì tội cố ý giết người, hắn đã kháng cáo ba lần.

Mỗi lần đều bị bác bỏ.

Lần cuối cùng, hắn không còn vùng vẫy nữa.

Chỉ đưa ra một yêu cầu với thẩm phán.

Muốn gặp tôi lần cuối.

Hắn nhờ người nhắn lại, chỉ cần tôi đến gặp hắn lần cuối cùng này.

Hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

Tôi đã đến.

Một chiếc bàn, ngăn cách giữa tôi và Lục Tầm.

Chúng tôi từng thân mật vô cùng, nay ngồi cách nhau một chiếc bàn, mà như cách một thế kỷ.

Hắn ngồi thẳng lưng, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn, nếu không có chiếc còng tay trên cổ tay, hắn trông không khác gì so với trước đây.

Thấy tôi, hắn liền cười.

“Ngưng Ngưng.”

Khi còn bên nhau, hắn chưa từng gọi tên tôi thân mật như thế.

Giờ chúng tôi đã chia tay, hắn lại gọi rất chăm chú.

“Có gì thì nói nhanh.”

Hắn hỏi tôi: “Anh ta đối xử với em tốt không?”

“Hiện tại tôi là người hạnh phúc nhất thế gian.”

Hắn mỉm cười hài lòng: “Có người chăm sóc em, đối xử tốt với em, vậy thì anh yên tâm rồi.”

Người này thật kỳ lạ.

Tôi nhíu mày nhìn hắn.

“Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

“Anh biết, công ty của anh gặp sự cố là do Thẩm Cố gây ra.”

Tôi cười lạnh: “Đó là báo ứng của anh.”

Hắn không nổi giận, chỉ nhìn tôi dịu dàng.

“Không sao, không sao, Ngưng Ngưng à, dù anh không còn một xu, anh cũng sẽ tìm mọi cách để có được. Bởi vì, anh muốn tặng quà cưới cho Ngưng Ngưng mà.”

Tôi hơi sững sờ, rồi đứng dậy, không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

“Đồ điên.”

“Ngưng Ngưng, hãy sống tốt, anh sẽ không làm phiền em nữa.”

“Nếu có kiếp sau, anh nhất định sẽ không buông tay em.”

“Thật tiếc, chúng ta đã bỏ lỡ nhau.”

31

Tôi và Thẩm Cố nhanh chóng tổ chức hôn lễ sau khi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

Trong hôn lễ, dì Vương mỉm cười ngồi ở vị trí của bậc trưởng bối.

Lúc này tôi mới biết, hóa ra dì Vương là một đại gia ẩn mình. Bà đã sống quen với cuộc sống giàu có, muốn xem những người giàu khác có buồn chán như vậy không, nên bà làm người giúp việc.

“Con gái, về sau chúng ta là người một nhà rồi.”

Tôi ôm bà, nước mắt rơi lã chã.

“Mẹ.”

“Cảm ơn mẹ đã cho con nhiều đến như thế.”

Ngàn lời cảm ơn, tôi dâng lên một cái cúi đầu thật sâu.

Trò chuyện qua lại, dì Vương nói cho tôi biết lí do đến tận giờ bà mới nói với tôi.

Rằng dì sợ tôi nhìn không vừa mắt con trai dì, thế thì mối quan hệ giữa hai người sẽ ngượng ngùng vô cùng.

Nên dì giấu nhẹm đi.

Tận đến khi chuyện đã thành mới nói.

Dù gì đi nữa, bà vẫn có thể ở bên cạnh tôi như một người thân.

Rồi tôi và Thẩm Cố cùng nhau đi mời rượu.

Người thân lớn tuổi của Thẩm Giới, người mà anh nói bị bệnh nặng, lúc này ngồi ở hàng ghế khách mời, mặt mày hồng hào, giọng nói đầy sinh khí.

Tôi chợt nhận ra mình đã bị lừa cưới.

Tôi ghé vào tai Thẩm Giới: “Anh lừa em.”

Anh nắm chặt tay tôi, cười hạnh phúc.

“Vì anh quá sợ mất em, bà xã yên tâm, chỉ lần này thôi, từ nay về sau, anh sẽ thành thật với em, yêu em thật lòng.”

Trong lúc đó, tôi nhận được một món quà nặc danh.

Mở ra là một chiếc vòng cổ đính đá quý được đặt làm riêng.

Tôi chợt nhớ lại, trước khi vào tù, Lục Tầm đã mượn rất nhiều tiền. Tôi từng nghĩ rằng, hắn mượn tiền để mua váy cưới và nhẫn cho Tống Vãn.

Nhưng không ngờ, đó là để mua cho tôi chiếc vòng cổ này.

Sau khi hôn lễ kết thúc, tôi đã bán đấu giá chiếc vòng cổ và dùng số tiền đó để quyên góp cho Quỹ Hy Vọng.

Lần cuối cùng tôi thấy tin tức về Lục Tầm.

Là tin hắn tự sát trong tù.

Nghe tin đó, tôi có một cảm giác khó tả.

Mở cửa sổ, gió bên ngoài thổi thốc vào mắt tôi.

“Thuyền nhẹ đã qua ngàn núi.”

Từ nay về sau.

Tôi sẽ trân trọng hiện tại, trân trọng hạnh phúc của mình.

Hết

(Đã hết truyện)

Tôi Không Muốn Làm Chủ Nhiệm Nữa (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Vả mặt,

1

Tôi vừa kiểm tra xong danh sách vật phẩm cần cho buổi dã ngoại.

Vừa nhìn thấy 99+ tin nhắn trong nhóm phụ huynh, tôi ngây người.

Ba giờ sáng mà cũng không chịu ngủ sao?

Chỉ có mẹ của Lưu Lâm spam cả nhóm, gửi hơn trăm tin nhắn liên tiếp:

【@Cô Lý, sao cô không trả lời tôi? Có phải chột dạ rồi không?】

【@Cô Lý, phiền cô giải thích tại sao phí dã ngoại cô thu là 60 tệ/người, mà thực đơn ghi rõ chỉ có 9.9 tệ?】

【@Cô Lý, tiền của phụ huynh chúng tôi là mồ hôi nước mắt, cô ăn hoa hồng mà không thấy cắn rứt lương tâm à?】

【Cô mau giải thích đi! Nếu không tôi sẽ báo lên sở giáo dục!】

Đọc xong tôi thấy đầu như muốn nổ tung.

Mẹ của Lưu Lâm chính là kiểu “mẹ Thái tử” nổi danh.

Ngay khi vào lớp 10, bà ta đã muốn tôi 24/24 phải quan tâm tới con trai mình.

Thỉnh thoảng lại “kiểm tra miệng”:

【Cô Lý, hôm nay con tôi mang tất màu gì?】

【Cô Lý, tóc con tôi hôm nay dài thêm bao nhiêu cm?】

【Cô Lý, nó ăn mấy bát cơm?】

【Cô Lý, tại sao sai bài toán đó?】

【Cô Lý, bài thơ nào nó viết sai?】

Chỉ cần tôi trả lời không chính xác, bà ta lập tức gọi thoại.

Chỉ trích tôi không quan tâm học sinh, bắt tôi xin lỗi rồi hứa sẽ để ý hơn mới chịu dừng.

Còn tự lập ra cái gọi là chức vụ giám sát giáo viên trong nhóm.

Bà ta là đại diện phụ huynh, nói là thay mặt mọi người giám sát giáo viên.

Chỉ cần có chuyện gì, người đầu tiên làm to chuyện luôn là bà ta.

Vụ “ăn hoa hồng” lần này cũng là bà ta dẫn đầu kích động.

Nghe bà ta nói, nếu giáo viên dễ dàng ăn hoa hồng đến thế, thì giờ tôi đâu chạy xe đạp điện Yadea, mà phải là BMW rồi.

Cố gắng chịu đựng tới tận lớp 12, sắp được giải thoát, mà giờ lại bị đổ cái vạ “ăn hoa hồng”, tôi thực sự không gánh nổi!

Tôi day trán, sợ sự việc mất kiểm soát hơn nữa.

Vội nhắn lại trong nhóm:

【Mẹ Lưu Lâm, hình như chị đang hiểu lầm gì đó. Không hề có chuyện ăn hoa hồng đâu ạ.】

Sau đó tôi vội vàng mở máy tính, gõ như bay để tổng hợp tất cả chi tiết của chuyến đi và bảng chi phí cụ thể.

Đăng luôn vào nhóm:

【Chi tiết tất cả các khoản chi cho chuyến đi đây ạ, phụ huynh nào có thắc mắc có thể tự kiểm tra.】

 

2

Nhóm chat lặng ngắt vài giây.

Tôi thấy có 42 người xem tài liệu, thở phào nhẹ nhõm.

Chắc lần này cũng gỡ gạc được chút thanh danh.

Một số phụ huynh bắt đầu làm dịu không khí:

【Tôi đã bảo chỉ là hiểu nhầm thôi mà. Mọi người đều thấy cô Lý rất có trách nhiệm, chắc là hiểu nhầm thôi.】

【Đúng vậy, tôi vẫn tin vào nhân cách của cô Lý.】

【Mẹ Lưu Lâm, hay là chị xin lỗi cô Lý một tiếng đi, lần này chị hiểu nhầm rồi.】

Xin lỗi ư?

Tôi giật bắn người.

Gần như phản xạ tự nhiên, tôi lập tức nhắn lại:

【Không sao đâu ạ! Mẹ Lưu Lâm cũng chỉ là vì lo cho các con thôi. Giám sát giáo viên là việc nên làm.】

Trời cao ơi, nếu thật sự để bà ta xin lỗi tôi, không biết bà ta sẽ giở trò gì nữa.

Tưởng mọi chuyện đã xong, tôi đang định tắt điện thoại đi ngủ thì…

“Ting ting ting!”

Thông báo tin nhắn liên tục dội b/om.

Tim tôi thót lên một nhịp.

 

3

Mở lại nhóm, mẹ Lưu Lâm gửi luôn một tin nhắn thoại dài 60 giây.

“He he, cô tưởng làm vài cái báo cáo giả là qua mắt được tôi à? Mau hoàn tiền lại đi! Tôi tìm hiểu kỹ rồi, suất ăn 5 tệ có tận ba món mặn một canh, đủ để con chúng tôi no bụng rồi. Số tiền còn lại mau trả lại!”

Nói xong, bà ta gửi một tờ rơi quảng cáo không biết lấy ở đâu ra.

Trên đó viết “suất ăn 5 tệ”, còn kèm theo ba món một canh.

Trùng hợp là tên nhà hàng trên đó lại trùng với nơi tôi đặt cơm.

“Mọi người nhìn đi! Đừng nói là tôi đổ oan cho cô, mắt tôi là thước đo!”

“Cái thực đơn trong file kia toàn là giả! Tôi quá biết giáo viên các người ăn hoa hồng thế nào rồi!”

“Cùng phe với nhà hàng, dù nhà tôi có tiền cũng không phải để bị đối xử thế này!”

“Rõ ràng ghi suất ăn 5 tệ, lớp mình có 40 học sinh, cô phải trả lại 2200 tệ!”

 

4

Bà ta lập luận hùng hồn, vẻ mặt đắc thắng như thể sắp lật đổ được chính quyền.

Tôi nhíu mày nhìn tấm ảnh mờ mịt ấy –

Tôi chính là người tự đi đàm phán đặt suất ăn, từng đồng một đều rõ ràng, chưa từng bỏ túi đồng nào.

Nhưng mẹ Lưu Lâm hưng phấn như thể vừa được ban “thượng phương bảo kiếm”, sẵn sàng chém tôi bất cứ lúc nào.

Bà ta tiếp tục gõ:

【Sắp thi đại học rồi, các cô còn sợ gì?】

【Chúng ta phải bảo vệ quyền lợi của mình! Tôi hỏi rồi, lớp bên cạnh phụ huynh tự đặt cơm đấy!】

【Chỉ cần mọi người tin tôi, tôi tình nguyện chịu khó thay mặt mọi người đặt cơm!】

Một số phụ huynh bắt đầu dao động:

【Không lẽ thật sự là cô Lý ăn hoa hồng sao?】

【Nhìn thì tưởng có trách nhiệm, không ngờ sau lưng lại như vậy…】

【Cũng may có mẹ Lưu Lâm, không thì bị lừa mà chẳng hay biết.】

【Tôi đồng ý để mẹ Lưu Lâm đặt cơm cho học sinh, chắc chắn không xảy ra vấn đề gì.】

Thế là bà ta phát động biểu quyết trong nhóm.

Cả 40 phụ huynh đều tham gia, đồng loạt đồng ý trả lại tiền và giao cho mẹ Lưu Lâm phụ trách đặt suất ăn.

Việc đặt suất ăn không đơn giản.

Huống hồ lần này lớp tôi còn tổ chức học ngoài trời ở ngoại ô.

Chỉ cần sơ suất một chút là có thể xảy ra chuyện lớn.

Tôi chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Nhắn riêng cho mẹ Lưu Lâm:

【Mẹ Lưu Lâm, tôi đảm bảo với chị tuyệt đối không có chuyện ăn hoa hồng, 60 tệ là bao gồm suất ăn và trà chiều. Nếu giờ hủy thì sẽ không kịp sắp xếp lại đâu ạ.】

 

5.

Lời tôi nhắn riêng với hy vọng xoa dịu —
trong mắt bà ta lại thành bằng chứng tôi đang chột dạ.

Chưa đầy vài phút sau, bà ta chụp màn hình đoạn chat,
đăng thẳng lên trang cá nhân, rồi khéo léo chặn tôi khỏi danh sách xem.

Dòng trạng thái chua chát:

【Giáo viên chủ nhiệm của con trai tôi ăn hoa hồng bị tôi phát hiện rồi, chột dạ quá nên nhắn riêng giải thích đấy~】

Tôi chỉ biết được chuyện khi các giáo viên bộ môn chụp màn hình gửi lại.
Bên dưới bài viết, không ít phụ huynh nhảy vào bình luận tung hô:

【Chị đúng là phụ huynh gương mẫu!】
【Có người như chị trong lớp là phước của tụi nhỏ!】
【Ngưỡng mộ quá, dám nói, dám làm, dám đấu tranh!】

Thậm chí còn có người gọi bà ta là:

“Phụ huynh đẹp nhất năm”.

Tôi tức đến bật cười.
Bà ta tưởng đặt cơm cho 40 học sinh là dễ lắm chắc?

Vừa phải xác nhận từng em có bị dị ứng thực phẩm không,
vừa phải đảm bảo đồ ăn tươi ngon, hợp vệ sinh, an toàn.
Đó là chưa kể lịch trình dày đặc, cần giao cơm đúng giờ.
Mà giờ còn sắp thi đại học —
chuyến đi học tập trải nghiệm lần này là để các em lớp 12 được thư giãn, giảm áp lực.

Đằng nào bà ta cũng thích làm người hùng, thích ra mặt.
Vậy thì được thôi. Tôi không quản nữa!
Lỡ có xảy ra chuyện gì,
tôi nói trước: tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm!

Tôi dứt khoát nhắn vào nhóm phụ huynh:

【Sau khi được toàn thể phụ huynh đồng ý,
từ ngày mai việc đặt cơm sẽ do mẹ của Lưu Lâm phụ trách.
Tôi sẽ hủy toàn bộ đơn đã đặt ngay trong hôm nay.】

 

6.

Vừa nhấn gửi tin nhắn xong,
tôi lập tức hoàn lại toàn bộ tiền cho phụ huynh.
Thuận tay chụp lại toàn bộ lịch sử chuyển khoản, lưu lại làm bằng chứng.

Mẹ Lưu Lâm đạt được mục đích, cuối cùng cũng chịu yên.
Bắt đầu hào hứng gửi mã QR thu tiền vào nhóm:

【Mỗi người 5 tệ, không thu thêm một xu nào!】

Phụ huynh thi nhau khen ngợi:

【Chị Lưu thật có tâm quá!】
【Chuyện này giao cho chị là yên tâm rồi!】

Tôi ngồi nhìn mà chán nản.
Tôi hiểu rồi — cái cớ "ăn hoa hồng" chẳng qua chỉ là chiêu để giành quyền chủ động.
Chán chường, tôi quăng điện thoại sang một bên, lăn ra ngủ ngay không nghĩ gì nữa.

7 giờ sáng hôm sau.

Tôi đã đến trường từ sớm.
Không ngờ mẹ Lưu Lâm cũng có mặt,
lại còn kéo theo mấy phụ huynh trong ban đại diện.

Vừa gặp tôi, bà ta trừng mắt hét to:

"Cô Lý, sao cô đến trễ vậy? Cô có biết tụi tôi chờ cô bao lâu không?"

Hả???
Giờ học bắt đầu là 8 giờ sáng.

Hôm qua bị bà ta làm rối tung lên, tôi chỉ ngủ chưa tới ba tiếng.
Nhưng một khi giáo viên mà xảy ra mâu thuẫn với phụ huynh,
người bị mắng lúc nào cũng là giáo viên.

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười gượng:

"Xin lỗi chị, không biết có chuyện gì cần em hỗ trợ ạ?"

Trong lòng thì cay đắng nghẹn ứ, thầm thề độc:

Học kỳ sau, có chết tôi cũng không làm chủ nhiệm nữa!



Bình luận