Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Cuộc Gặp Đầu Tiên

Chương 8



Nhưng trước khi chúng tôi kịp tiến đến bên nhau, cánh cửa vốn đã đóng lại đột ngột bị ai đó mở ra.

Lục Yến trong bộ vest, trên ngực cài hoa cưới của chú rể, chạy đến trước mặt tôi, thở hổn hển dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.

“Sơ Sơ…”

Anh nhìn tôi, trong mắt tràn đầy tình cảm không che giấu.

“Anh đã suy nghĩ kỹ rồi. Em đã hỏi anh hai lần rằng anh có thích em không. Anh không dám trả lời, vì anh không muốn thừa nhận rằng những năm qua, anh đã mù quáng, không nhìn thấy người tốt nhất luôn ở bên cạnh mình.

“Nhưng khi thấy em và Phí Thương xuất hiện cùng nhau, anh nhận ra lòng mình rất khó chịu, dần dần hiểu rằng đó chính là ghen tuông.

“Sơ Sơ, anh thích em.

“Từ lâu rồi, từ lúc anh nói sẽ luôn bảo vệ em, anh đã thích em.

“Lần này là lỗi của anh. Vì vậy, anh đợi đến hôm nay để nói với em rằng anh có thể từ bỏ mọi thứ vì em. Anh đã chạy trốn khỏi đám cưới của mình để đến đây, chỉ để chứng minh quyết tâm của anh.”

 

Mỗi lời anh nói, tình cảm trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng, và tiếng reo hò của đám đông càng lớn hơn.

Lục Yến đưa tay về phía tôi: “Em đã thích anh mười mấy năm, và anh cũng yêu em lâu như vậy. Hãy để chúng ta yêu nhau, hôm nay cùng nhau chạy trốn, anh sẽ tổ chức cho em một đám cưới thế kỷ, và chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa!”

Cả hội trường xôn xao.

Tôi nhìn Lục Yến, dưới ánh mắt đầy kỳ vọng của anh, tôi bước từng bước về phía… Phí Thương.

“Sơ Sơ!”

Lục Yến thốt lên kinh ngạc, như không thể tin nổi, rằng dưới lời tỏ tình đầy tình cảm của anh, tôi vẫn không hề do dự, thậm chí không chút cảm động.

 

Tôi cười lạnh, cúi xuống nhìn anh: “Quá khứ đã qua thì hãy để nó qua. Nếu anh là một người đàn ông có trách nhiệm, anh đã không nên làm ra hành động bỏ trốn khỏi đám cưới hôm nay.

Còn về phần tôi, tôi chưa bao giờ hối hận khi quyết định kết hôn với Phí Thương, và sự xuất hiện của anh hôm nay chỉ làm tôi cảm thấy không vui. Lục Yến, không ai sẽ mãi đứng chờ đợi một người.”

Không thích nữa, chính là không thích nữa.

Từ khoảnh khắc anh nói sẽ kết hôn với Kiều Nhã.

Giữa chúng ta, mọi thứ đã kết thúc.

12

Cuối cùng, đám cưới của tôi vẫn diễn ra suôn sẻ.

Bởi vì—

 

Phí Thương đã gọi bảo vệ đến và lôi Lục Yến, người cứ nhất quyết không chịu rời đi, ra ngoài.

Chúng tôi đã trao nhẫn cho nhau và thề nguyện sẽ không bao giờ phản bội nhau.

Tôi và Phí Thương, chính thức trở thành vợ chồng, không chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại mà còn là bạn đời về mặt tinh thần.

Tương lai, chúng tôi sẽ rất hạnh phúc.

Còn về Lục Yến, ngày hôm đó, tại đám cưới của chính mình, anh đã chọn cách bỏ trốn.

Cả hai bên đều rơi vào tình huống khó xử.

Kiều Nhã khóc lóc không ngừng, yêu cầu anh phải chịu trách nhiệm.

 

Tuy nhiên, Lục Yến không những không chịu trách nhiệm, mà còn tuyên bố sẽ hủy hôn ngay tại chỗ, sau đó anh tự nhốt mình trong nhà, suốt ngày chìm đắm trong rượu, sống trong cơn say.

Kiều Nhã tức giận, chạy đến tìm anh.

Trong nhà đầy những chai rượu vỡ, mảnh thủy tinh rơi khắp nơi.

Kiều Nhã túm cổ áo anh, liên tục chất vấn: “Anh nói sẽ ở bên em, anh nói thích em, bây giờ anh lại làm em bẽ mặt như vậy, khiến em một lần nữa thua Kiều Sơ, anh có quyền gì để đối xử với em như thế!”

Trong lúc kéo co, Lục Yến trở nên khó chịu, cộng thêm tác động của rượu.

Anh giơ tay đẩy mạnh cô ta ra.

 

Kiều Nhã kéo Lục Yến, cả hai cùng ngã xuống, những mảnh thủy tinh vỡ đâm vào cơ thể, máu chảy lênh láng khắp nơi. Cả hai lập tức được đưa vào bệnh viện.

Cùng thời điểm đó, tôi và Phí Thương mỗi người tiếp quản doanh nghiệp gia đình của mình.

Tôi cũng quyết đoán đóng băng những khoản chi không cần thiết.

Vì vậy, khi Kiều Nhã được đưa vào bệnh viện với nhiều vết thương, bao gồm cả những vết thương sâu trên mặt, cô ta phải lên kế hoạch phẫu thuật thẩm mỹ.

Người phụ nữ đó muốn rút tiền, nhưng thẻ của bà ta không còn nhận được khoản tiền định kỳ hàng tháng nữa.

Kiều Kiến Dương tìm đến tôi: “Dù sao Nhã Nhã cũng là em gái của con, con làm vậy có quá đáng không?”

 

Tôi cười lạnh: “Ông chưa nghe câu ‘quả báo nhãn tiền’ à?”

Không chỉ với Kiều Nhã, mà còn với người phụ nữ đó, thậm chí cả Kiều Kiến Dương.

Tôi hợp tác với Phí Thương, hoàn toàn vô hiệu hóa quyền lực của Kiều Kiến Dương, và trong cơn giận dữ của ông ta, tôi đã đổi tên Tập đoàn Kiều Thị thành Tập đoàn Lâm Thị.

Lâm, là họ của mẹ tôi.

Tôi cũng đổi họ, từ nay tôi là Lâm Sơ, không còn liên quan gì đến nhà họ Kiều.

13

Nhiều năm trôi qua, dưới sự sắp đặt của tôi và Phí Thương.

Số tiền trong túi của Kiều Kiến Dương.

 

Phần lớn đã bị rót vào các khoản đầu tư thất bại.

Giống như một cái hố không đáy, ông ta liên tục rơi vào những bẫy được thiết kế riêng cho mình. Những cái bẫy đó, muốn tránh cũng rất khó.

Hoạt động hoàn toàn hợp pháp, chỉ là vận may không tốt thôi.

Ông ta nghèo đến mức chẳng còn gì.

Người phụ nữ kia muốn bán hết trang sức để bỏ trốn.

Nhưng Kiều Kiến Dương không phải kẻ ngốc, ông ta đã thu hết những thứ đó trước một bước.

Khuôn mặt của Kiều Nhã không thể phục hồi hoàn toàn.

Cô ta từ trước đến nay tiêu xài hoang phí, hàng tháng nhận tiền giống như mẹ mình.

 

Vì vậy, khi thật sự cần tiền, cô ta lại chẳng còn bao nhiêu trong tay.

Ngay cả số tiền khó nhọc tích góp cũng không đủ để đảm bảo gương mặt cô ta được sửa chữa hoàn hảo.

Tóm lại, cô ta cứ bám lấy Lục Yến, miệng không ngừng đòi anh ta chịu trách nhiệm.

Về phần nhà họ Lục—

Tôi đã nói rồi, nhà họ Lục có rất nhiều anh chị em, một người không được thì sẽ có người khác thay thế.

Người thừa kế không nhất thiết phải là Lục Yến.

Và khi anh ta bị loại khỏi cuộc chơi, cùng với sự thù hận bị kìm nén suốt bao năm qua, cuộc sống của Lục Yến cũng chẳng dễ dàng gì, chưa kể bên cạnh anh ta lúc nào cũng có Kiều Nhã đòi chịu trách nhiệm. Hai người đã dằn vặt nhau nhiều năm, chẳng ai nhường ai.

 

Còn người phụ nữ kia, cuối cùng cũng bỏ trốn.

Bà ta quay lại nghề cũ, nhưng gặp phải một người vợ chính thất mạnh mẽ, bị đánh gần chết và bị lột sạch quần áo.

Kiều Nhã và Lục Yến cuối cùng vẫn làm thủ tục kết hôn.

Nhưng chẳng ai coi ai ra gì, ngày ngày chỉ biết dằn vặt nhau, cả hai đều trở nên xấu xí.

Còn về tôi và Phí Thương.

Chúng tôi đã có một cô con gái rất đáng yêu.

Có lẽ, chỉ có một đứa con thôi.

Chúng tôi rút ra bài học từ những bất hạnh của cả hai gia đình, và dành tất cả tình yêu cho đứa con duy nhất của mình.

 

Và trong tương lai—

Gia đình ba người của chúng tôi sẽ luôn hạnh phúc bên nhau.

(Hết)

(Đã hết truyện)

Trở Về Năm 2002 (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Vả mặt, Trọng sinh, Gia đình, Nữ cường,

1.

Tôi cố gắng mở mắt ra, trong bụng truyền đến cơn đau dữ dội.

Lúc này tôi mới nhận ra, tôi đã quay trở lại cái ngày bị xe máy tông phải, dẫn đến sảy thai.

Người lái xe máy đã rồ ga bỏ chạy, nhưng bây giờ là lúc tan tầm, bên người tôi nhanh chóng có một đám người vây quanh.

Năm 2002 điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, may mắn là đi qua con hẻm này mấy bước sẽ có một quán tạp hóa, ở đó có thể gọi điện thoại bàn.

Tôi lập tức nhờ một ông anh trung niên bên cạnh gọi 120.

Có những người tốt bụng tiến lên giúp đỡ tôi, muốn đưa tôi đến bệnh viện trước, nhưng tôi dứt khoát từ chối.

Bởi vì trong cái huyện nhỏ này chỉ có một bệnh viện huyện, mà dì cả của Chu Trị Quốc lại là chủ nhiệm khoa sản ở bệnh viện đó.

Kiếp trước, đến khi chec tôi vẫn nghĩ mình bị mất con và không giữ được tử cung là do sảy thai.

Nhưng sau khi chec đi tôi mới biết được, chính Chu Trị Quốc đã nhờ dì cả của anh ta cắt bỏ tử cung của tôi, để tôi cam tâm tình nguyện nuôi con của anh ta và mối tình đầu.

Sau khi tôi sảy thai, Chu Trị Quốc đã dẫn con trai Chu Thận của anh ta và mối tình đầu về, nói dối rằng đó là con của bạn tốt, dặn dò tôi chăm sóc thằng bé cẩn thận.

Tôi không nghi ngờ gì, hơn nữa tôi đã không thể sinh con, nên lập tức coi Chu Thận như con ruột mà dốc lòng chăm sóc.

Chu Thận bị bệnh tim bẩm sinh, từ nhỏ sức khỏe đã không tốt, tôi cẩn thận chăm sóc nó đến năm 13 tuổi.

Trong khoảng thời gian này, tôi chạy đôn chạy đáo giữa các bệnh viện, tìm người có thể hiến tim cho nó, cho đến khi nó được thay tim khỏe mạnh và xuất viện.

Năm 18 tuổi, Chu Thận muốn đi du học, cũng là tôi lo liệu thu xếp cho nó, thậm chí còn đưa cho nó phần lớn tiền tiết kiệm của gia đình.

Nhưng sau này, khi tôi bệnh nặng muốn gặp mặt nó lần cuối, nó lại thẳng thừng từ chối về quê với lý do không rảnh.

Sau khi tôi chec được nửa năm, Chu Thận vì con chó mình nuôi chec đi mà đặc biệt về nước một chuyến. Nó đến trước mộ tôi và nói một câu:

"Nếu không phải do bà thì tại sao tôi lại trở thành con hoang? Đây là vết nhơ cả đời của tôi, tôi vĩnh viễn không tha thứ cho bà."

Đến lúc đó tôi mới biết được, hóa ra Chu Thận chính là con trai ruột của Chu Trị Quốc và mối tình đầu. Còn tôi, kẻ ngốc đào tim đào phổi nuôi nó khôn lớn, kết quả chỉ đổi lại một câu "sớm đã hận không thể để bà chec đi".

May mắn là 120 đã đến rất nhanh, lần này, tôi nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ của kiếp trước.

Tôi bảo họ đưa mình đến bệnh viện phụ sản của thành phố, nơi đó cũng chỉ cách bệnh viện huyện 5, 6 cây số.

Tôi sẽ sớm được cứu thôi.

 

2.

Có lẽ là do vừa mới sống lại, dù cơ thể đau đớn nhưng ý thức của tôi vẫn rất tỉnh táo.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong xuôi, họ nói rằng đứa bé không phải là không giữ được, nhưng xác suất khá thấp, cho dù có giữ được thì sau đó cũng cần phải nằm yên trên giường trong một thời gian dài.

Tôi hơi ngẩn người ra một chút, trong lòng thoáng qua một tia bi thương.

Thì ra không phải là không giữ được đứa bé, mà là ngay từ đầu, Chu Trị Quốc đã tự tay từ bỏ con tôi rồi.

Tôi bảo bác sĩ làm phẫu thuật phá thai. Cô ấy còn muốn khuyên tôi, nhưng cuối cùng vẫn để tôi ký giấy và đi vào phòng phẫu thuật.

Sống lại một đời, tôi không hề muốn sinh con cho Chu Trị Quốc.

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, liền thấy Chu Trị Quốc đang đứng cạnh giường, mặt đen như đáy nồi.

Thấy tôi tỉnh dậy, anh ta cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, tỏ vẻ mình là một người chồng tốt:

"Em thấy thế nào?"

Tôi liếc nhìn anh ta một cái:

"Yên tâm đi, tôi còn sống tốt."

Anh ta nói: "Con mất rồi, chúng ta có thể sinh tiếp, em đừng quá buồn."

Tôi đáp: "Ừ."

Có lẽ Chu Trị Quốc không ngờ rằng tôi lại trả lời anh ta một cách lạnh nhạt như vậy, anh ta ngẩn người một chút, tưởng rằng tôi đau buồn quá độ, nên cũng không nghĩ nhiều, ngược lại còn hỏi tôi:

"Sao lại đến bệnh viện phụ sản của thành phố? Không phải họ nói tai nạn xảy ra ở gần bệnh viện huyện sao?"

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, đến khi anh ta né tránh ánh mắt mới mở miệng:

"Có người tốt bụng giúp gọi điện thoại, tôi không biết sẽ được đưa đến đây."

Chu Trị Quốc bị tôi nhìn đến có chút chột dạ, vội quay mặt đi:

"Sao không đợi anh đến mà đã đi rồi?"

Tôi suýt chút nữa cười ra tiếng:

"Anh là bác sĩ hay gì, đợi anh đến thì anh có thể cứu tôi hay cứu con không?"

Chu Trị Quốc bị nghẹn lại, một lúc lâu sau mới nói:

"Vậy thì em cũng phải nghĩ cho gia đình chứ, xe cấp cứu chạy chuyến này tốn biết bao nhiêu tiền, tiền lương một tháng của anh được mấy đồng chứ? Bệnh viện huyện và bệnh viện thành phố có khác gì nhau đâu, sao em nhất định phải đến đây hả?"

Tôi cười lạnh:

"Tôi có lương, không cần xài tiền của anh."

Anh ta kinh ngạc: "Em có ý gì?!"

Tôi trừng mắt: "Không phải anh sợ tôi xài tiền của anh sao? Tôi xài tiền của mình thì được chứ gì?"

Anh ta bị tức đến thở dốc mấy hơi, nhưng lúc này có bệnh nhân khác vào phòng bệnh, sắc mặt anh ta lại dịu xuống:

"Ý của anh là, dì cả ở bệnh viện huyện, em đến đó không phải có người quan tâm sao?"

Tôi quẹt miệng: "Chắc anh chưa từng nghe đến tin đồn ở khoa sản của bệnh viện huyện rồi, tôi sợ một lần sảy thai đi vào đó, lát nữa ngay cả mạng cũng phải bỏ lại."

Mặt Chu Trị Quốc đỏ lên: "Em, em thật là không thể nói lý được!"

Anh ta tức giận quay người muốn đi, nhưng lại nhớ ra còn có chuyện chưa nói xong, mặt dày quay sang hỏi tôi:

"À đúng rồi, lúc đó em còn báo cảnh sát đúng không?"

Tôi nhướng mày nhìn Chu Trị Quốc, anh ta bị thái độ của tôi chọc tức, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn nói:

"Người ta đã chạy mất rồi, còn báo cảnh sát làm gì nữa, chuyện này còn chưa đủ mất mặt hay sao? Mau rút đơn đi, đừng lãng phí sức lực của cảnh sát nữa, anh cũng không có thời gian để làm ầm ĩ với em đâu!"

"Chu Trị Quốc, anh có bị bệnh gì không vậy? Cái xe máy kia tông vào tôi rồi bỏ chạy, tôi báo cảnh sát chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Sao lại thành tôi mất mặt, tôi gây rối? Anh nói vậy khiến tôi nghi ngờ người tông vào tôi chính là anh đấy!"

Chu Trị Quốc như bị dọa sợ mà nhảy dựng lên:

"Em, em đang nói vớ vẩn gì vậy?! Sao người đó có thể là anh được!"

Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Trị Quốc, anh ta đứng ngồi không yên, cuối cùng đành hoảng hốt bỏ chạy.

 

3.

Nơi tôi bị tai nạn xe cộ cách nhà máy dệt nơi tôi làm việc một con phố, mỗi ngày tan làm tôi đều đi qua đó.

Nhưng hiện tại đang là năm 2002, camera giám sát chưa được hoàn thiện như bây giờ, tài xế xe máy đội mũ bảo hiểm, tông vào tôi xong liền bỏ chạy, thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn lại, cứ như tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của hắn ta vậy.

Điều này khiến tôi không khỏi nghĩ nhiều.

Chu Trị Quốc vừa đi khỏi, bố mẹ tôi đã vội vàng chạy đến, mẹ tôi không cần biết tôi vừa mới phẫu thuật xong, xông vào mắng tôi một trận:

"Một đứa con cũng không giữ được, mày còn có tác dụng gì? Gả đi ba năm mới có bầu, còn đi đứng không cẩn thận, suốt ngày chạy ra chạy vào làm cái công việc vớ vẩn đó, mày kiếm được bao nhiêu tiền? Trị Quốc nó có để mày thiếu ăn thiếu mặc đâu?"

"Lúc đầu bảo mày gả vào nhà họ Chu, là muốn mày sang đó làm bà chủ ăn sung mặc sướng, mày thì hay rồi, tự mình cứ thích gây chuyện, còn nói là do Trị Quốc tông mày nên mới mất con, sao mày không nói luôn là do Thổ Địa tông đi... "

Mẹ tôi vừa nói nhanh vừa nói nhiều, những lời nói ra như muốn đâm thủng tim người khác.

May mà sống lại một đời, tôi đã không còn là Đường Thụ Chi của trước kia nữa.

Bà ta muốn nói, tôi cứ để bà ta nói, nhưng bà ta động vào người tôi, tôi không thể nhịn được, hất văng ly nước và bình nước nóng trên tủ đầu giường:

Một tiếng “rầm” thật lớn, bình nước nóng vỡ tan tành, bố mẹ tôi bị dọa sợ phải lùi lại mấy bước, bố tôi mắng tôi:

"Đường Thụ Chi, mày muốn tạo phản rồi đúng không?!"



Bình luận