Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Đàn Bà Độc Ác

Chương 2



Chuyện coi như khép lại, nhưng dì Lưu vẫn không cam lòng, lẩm bẩm đầy khó nghe:

“Tôi là trưởng bối, dù có nhớ nhầm thì cũng đâu thể bêu xấu tôi trước bàn dân thiên hạ chứ…”

Phó Sâm mệt mỏi, cắt ngang:

“Đủ rồi mẹ, chị dâu đã quá nể mặt mẹ rồi!

Nếu là cách xử lý thường ngày của chị ấy, giờ mẹ chắc đã nằm phòng cấp cứu rồi đấy!”

Dì Lưu hừ lạnh, ngồi đối diện cứ liên tục trợn mắt lườm nguýt.

5

Nhưng mấy trò lườm nguýt này, tôi thấy nhiều rồi, coi như không khí.

Ăn xong, tôi đứng dậy đi dạo tiêu cơm.

Phó Thành lập tức đi theo, vòng tay ôm eo, dỗ dành:

“Vợ à, hôm nay em thiệt thòi quá rồi.”

Tôi hất cằm trêu anh:

“Thế anh định an ủi em thế nào?”

Mặt Phó Thành đỏ bừng:

“Tối nay… em ở trên…”

Tôi bật cười, tâm trạng thoáng chốc bay bổng.

Nhưng chưa kịp vui, vừa rẽ vào hành lang, lại đụng ngay hai người.

Là cô dâu Viên Bối Bối và dì Lưu.

Viên Bối Bối hiển nhiên đã nghe về vụ ồn ào ban nãy, đang trút giận với mẹ:

“Con chỉ đi thay cái váy thôi, mà mẹ khiến con mất mặt thế này à?”

Dì Lưu thần thần bí bí khuyên nhủ:

“Ngốc à, mẹ cũng vì con thôi.”

“Vì con? Vì con mà làm trò cười thiên hạ chắc?”

Dì Lưu cười lạnh:

“Con thử nghĩ xem, nhà họ Phó có hai con trai, tài sản sau này chia đôi.

Giờ con chị dâu kia cưới trước ba năm, nếu mẹ không cho nó một vố ra trò, sau này chẳng phải con phải ngẩng mặt nhìn nó sao?

Đợi đến lúc ba mẹ chồng con chết rồi, con chỉ còn nước uống gió Tây Bắc mà sống!”

Viên Bối Bối thoáng ngẩn ra:

“Nhưng rõ ràng mẹ không phải đối thủ của chị ấy, làm loạn vậy có ích gì?”

Dì Lưu nheo mắt, giọng ranh mãnh:

“Yên tâm, vừa nãy chỉ là khởi động. Mẹ đã sắp xếp mấy người, đợi tan tiệc…”

Viên Bối Bối do dự:

“Chuyện này… liệu có ổn không?”

Dì Lưu nhếch môi:

“Dù thành hay bại, chỉ cần để ai đó nhìn thấy, thì con đàn bà kia sẽ mang tiếng hồ ly rách nát! Để xem nó còn đấu được với con nữa không!”

Viên Bối Bối cắn răng:

“Được thôi… nhưng đừng để ai biết là mẹ làm.”

Tôi nhướng mày, quay sang chồng.

“Giờ em có thể xử bằng võ chưa?”

Phó Thành lùi hẳn một bước, tiện tay nhổ cái chân bàn:

“Vợ muốn làm gì thì làm, anh đứng canh cho.”

“Ngoan lắm!”

Tôi xách gậy gỗ, thong thả bước xuống cầu thang.

Bọn chúng chẳng phải đang chờ ra tay với tôi sao?

Để tôi tiện thể ra tay trước vậy!

6

Khi trở lại bàn tiệc, mẹ con dì Lưu đã thay vẻ mặt, cười tươi rói, niềm nở tiến lại gần.

Viên Bối Bối còn ân cần đưa cho tôi ly rượu vang.

“Chị dâu à, vừa rồi đều là lỗi của mẹ em, em thay bà ấy xin lỗi chị.”

Ly rượu đưa tận tay.

Tôi liếc sang Phó Sâm.

Anh ta gần như sắp khóc, đứng sau vợ chắp tay vái lạy tôi, ra hiệu xin tha.

Ý là: “Hôm nay là ngày cưới của em, xin chị nể mặt…”

Mặt mũi thì tôi có thể cho.

Nhưng người ta có giữ được mặt mũi hay không, lại là chuyện khác.

Tôi khẽ xoay ly rượu đỏ trong tay, hờ hững nói:

“Nhà Bối Bối chưa quen tôi, lỡ va chạm thì cũng dễ hiểu thôi. Tôi từ trước tới nay vẫn luôn đối xử tử tế với người khác, nhất là với người nhà, lúc nào cũng rộng lượng.”

Phó Sâm thở phào, mừng rỡ hứa chắc nịch:

“Chị dâu yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

Hừ, tốt nhất là vậy.

Nụ cười trên mặt Viên Bối Bối lập tức cứng đờ.

Cô ta không ngờ tôi lại dùng cái kiểu “ban ơn từ trên xuống” để tiếp nhận lời xin lỗi của mình.

Đối với cô ta, kiểu tha thứ này chẳng khác nào một cái tát trước bàn tiệc.

Gượng gạo kéo môi, nặn ra nụ cười:

“Đều là người một nhà, chị khách sáo quá rồi…”

Tôi liếc sang dì Lưu đứng bên cạnh, khinh khỉnh:

“Cô thì tạm coi như người một nhà. Còn bà ta… miễn bàn.”

Ngửa cổ uống cạn rượu.

“Chuyện phong bì coi như bỏ qua. Nhưng nếu có lần sau… thì đừng mong tôi chấp nhận xin lỗi nữa.”

Ném ly rượu sang bên, tôi quay người vào phòng nghỉ.

Rượu có hơi ngấm, bước chân lảo đảo.

Phó Thành vội vàng đỡ tôi:

“Vợ, em ổn chứ?”

Tôi lắc đầu, chỉ là men rượu bốc lên thôi, không tính là gì.

Anh vẫn lo lắng, chạy đi tìm canh giải rượu.

Còn tôi, lảo đảo một mình bước vào phòng nghỉ…

Ngay sau đó, cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến, mắt tôi nặng trĩu.

Chỉ vài phút sau, cửa phòng nghỉ bật mở.

Giọng Viên Bối Bối the thé, chua ngoa:

“Con tiện nhân! Ngày cưới của tao mà cũng dám bày đặt ra vẻ! Nói cái gì mà ‘cho người nhà cơ hội chỉ một lần’? Tao – Viên Bối Bối – là ai mà cần nó dạy đời?”

Dì Lưu đứng cạnh vội tiếp lời, hệt như thêm dầu vào lửa:

“Mẹ đã đoán không sai mà! Vừa ngồi vào ghế chủ vị đã biết con này không dễ trị! Mới cưới thôi mà còn dám chống đối, sau này chẳng phải trèo cả lên đầu con sao?”

Bà ta cười nham hiểm, nhấn từng chữ:

“Yên tâm đi, những gì mẹ sắp xếp rồi, đảm bảo nó về sau ở nhà họ Phó có muốn ngóc đầu cũng không nổi!”

Viên Bối Bối vẫn lo lắng:

“Không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?”

Dì Lưu khinh khỉnh:

“Cho dù nó có giỏi, đánh nổi ba gã đàn ông sao? Huống hồ chúng ta đã cho nó uống thuốc, hôm nay nó chắc chắn không thoát được!”

Viên Bối Bối thở phào:

“Được rồi, mẹ làm sạch sẽ đi. Con ra ngoài canh chừng cho.”

Cửa mở rồi lại đóng.

Ba gã đàn ông lạ lẫm chen vào phòng.

Dì Lưu ra lệnh:

“Thấy con đàn bà kia ngủ say chưa? Bị bỏ thuốc rồi, ngoan lắm. Muốn làm gì thì làm đi!”

Mấy gã vừa cười dơ vừa xoa tay, miệng phun lời bẩn thỉu, vây lấy tôi.

Một bàn tay vừa chạm tới mép áo tôi.

“Rắc!”

Tiếng xương gãy giòn tan.

Tiếng hét thảm vang khắp phòng.

Dì Lưu biến sắc, hoảng loạn mở cửa.

Nhưng muộn rồi.

Cửa đã bị Phó Thành khóa từ ngoài.

Anh trầm giọng gọi:

“Vợ ơi, có cần anh hỗ trợ không?”

Tôi đảo mắt nhìn quanh: chỉ ba tên, ít đến buồn cười.

“Tự mình chơi thôi cũng chưa thấy hứng thú.”

Phó Thành thận trọng nhắc:

“Vợ à, hôm nay ngày vui, tốt nhất… đừng để có người mất mạng.”

Tôi khẽ cười:

“Yên tâm, không đến mức đó đâu.”

7

Tôi thích nhất không phải cái chân bàn tạm bợ, mà là cây gậy bóng chày đặc chế.

Lớp trong bọc thép, ngoài bọc cao su, một gậy quất xuống, ngoài chỉ đỏ nhẹ, trong thì nát vụn.

Dạo này sống yên bình quá, tay có hơi lụt nghề.

Đập liền hai phát, mới bẻ gãy được cái chân của một tên.

Hắn gào không ra tiếng, lăn lộn trên đất.

Hai tên còn lại định xông tới, không hiểu sao chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống, mỗi đứa ăn thêm một gậy.

Mặt mũi bầm dập, đầu óc ong ong.

Ăn xong đòn liền chui tít vào góc tường, run như lên cơn Parkinson.

Tôi giẫm lên cổ kẻ đang nằm, nhếch môi hỏi:

“Vui không?”

Hắn điên cuồng lắc đầu, ánh mắt dâm đãng trước đó giờ chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Hắn lồm cồm bò, định cầu cứu đồng bọn.

Hai tên trong góc gào thét:

“Đừng qua đây! Cả hai đứa tôi cộng lại cũng không phải đối thủ của cô đâu!”

“Này nữ hiệp, cô đánh hắn rồi thì tha cho bọn tôi đi, chúng tôi còn chưa đụng tới một ngón tay của cô mà!”

“Tất cả là do bà kia, bà ấy bỏ tiền thuê chúng tôi, có đánh thì đánh bà ta ấy!”

Dì Lưu lúc này ngây người, sợ đến run bần bật.

Bà ta vốn nghĩ: phụ nữ thì mạnh được bao nhiêu?

Ai ngờ chỉ chớp mắt, ba gã đã bị tôi quật gục!

Dì Lưu run rẩy lắp bắp:

“Tôi… tôi là trưởng bối của cô, đánh trưởng bối sẽ đoản thọ đấy!”

Hừ, đánh bà ta? Dơ tay tôi thì có.

Tôi chỉ vào dì Lưu, lạnh giọng:

“Bà ta thuê các người định làm gì tôi?”

Ba gã nhìn nhau, ai cũng run, chẳng dám hé răng.

Tôi đoán hộ:

“Trước cưỡng hiếp, sau giết?”

Cả ba lắc đầu như trống bỏi:

“Không… không… Bà ta bảo lột sạch quần áo cô, dựng thành hiện trường hiếp dâm, rồi gọi người đến bắt gian…”

À, thì ra là chiêu cũ rích.

Lật qua lật lại, vẫn toàn trò rẻ tiền này.

Một gã lí nhí hỏi:

“Chúng tôi chưa kịp làm gì mà đã bị ăn đòn, có thể tha không?”

Tôi nhướng mày, bật cười:

“Đã đến rồi thì phải vui chứ. Bà ta muốn dựng cảnh hiếp dâm, các người nhận tiền thì phải diễn cho tròn vai.”

Bọn chúng xanh mặt, rụt vào:

“Không dám! Không dám!”

Đụng chưa kịp, suýt thì đi đời.

Nếu thực sự đụng… còn gì để toàn thây nữa?

Tôi mỉm cười, chốt hạ:

“Không phải với tôi. Với bà ta kìa.”

(Còn tiếp)


Bình luận