RỰC RỠ NHƯ NẮNG BAN MAI
Chương 8
20
Sau khi hội nghị kết thúc.
Chu Nhiên Kinh đứng đợi tôi ngoài cửa.
Với thân phận là một người bạn.
Trước đó tôi đã nói rõ với anh, hiện tại tôi chưa muốn yêu đương.
Có thể là vì tôi muốn tận hưởng sự tự do này.
Cũng có thể là vì anh từng là bạn của Hạ Tư Dư.
Rất nhiều lý do khiến chúng tôi dừng lại tại chỗ.
Chu Nhiên Kinh tỏ ra hiểu và tôn trọng.
Anh thường xuyên phải đi huấn luyện và thi đấu ở nước ngoài.
Trước khi giải quyết được vấn đề khoảng cách, anh cũng không muốn làm phiền tôi.
Hôm nay anh đến tìm tôi, chắc là có chuyện muốn nói.
Chúng tôi vừa định lên xe, sau lưng chợt có người gọi.
“Đợi đã.”
Là Tiểu Ninh.
Cô ấy thở hổn hển chạy đến.
Chu Nhiên Kinh thấy cô, lập tức cau mày, tưởng cô muốn gây chuyện với tôi.
Nhưng Tiểu Ninh hoàn toàn không để ý đến anh.
“Chị ơi, cảm ơn chị đã cho em mượn quần, có thể cho em xin WeChat không? Em sẽ giặt sạch rồi trả tận tay cho chị, mời chị bữa cơm cảm ơn nữa.”
“À, được.”
Tiểu Ninh thêm tôi vào WeChat: “Chị tên gì vậy ạ?”
“Doãn Tĩnh Giai.”
Cô ấy ngẩn ra hai giây, lại ngẩng đầu nhìn tôi.
“Chị chính là… người của Hạ Tư Dư…”
“Là tôi.”
Chu Nhiên Kinh theo phản xạ vươn tay ra, định kéo tôi đứng sau lưng anh.
Không ngờ Tiểu Ninh lại bỗng nở nụ cười thoải mái:
“Thì ra là chị, bảo sao Hạ Tư Dư thích chị, chị vừa xinh vừa tốt bụng. Nếu em là con trai, chắc em cũng say như điếu đổ.
“Ơ? Chu Nhiên Kinh? Anh cũng ở đây sao?”
Ánh mắt Tiểu Ninh trong veo, không có chút âm mưu hay toan tính nào.
Bảo sao lại trở thành nữ chính trong truyện gốc.
Sau khi chào tạm biệt Tiểu Ninh, tôi và Chu Nhiên Kinh đi ăn.
Hôm nay anh đến là để nói lời tạm biệt.
“Ngày mai anh sẽ ra nước ngoài huấn luyện rồi, lần này đi khoảng nửa năm.”
“Ừ, chúc anh thi đấu thuận lợi.”
“Tĩnh Giai, em có muốn đến xem anh thi đấu không?”
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt mang chút thấp thỏm của anh.
“Khi nào mở bán vé, anh sẽ gửi em vài tấm.
Nếu em có thời gian thì đến xem, không có cũng không sao, anh biết em rất bận.”
“Đừng gửi cho em.”
“À…”
Chu Nhiên Kinh có vẻ hơi thất vọng.
Tôi không nhớ đây là lần thứ mấy, anh ấy chủ động, còn tôi thì từ chối.
“Ý em là, anh có thể tự tay đưa vé cho em.”
“Gì cơ?”
“Cuộc thi lần này của anh tổ chức ở Anh đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Tháng sau em cũng sẽ sang Anh dẫn một dự án, thời gian không cố định, ít nhất là nửa năm. Đến lúc đó anh đưa vé trực tiếp cho em luôn, đỡ tốn phí gửi bưu điện.”
Chu Nhiên Kinh ngẩn ra hai giây, cuối cùng cũng phản ứng lại được tôi đang nói gì.
Không đợi anh kịp vui xong, tôi đã lấy ra một sợi dây tay màu đỏ từ trong túi.
“Em đến chùa xin cho anh đấy, mong rằng mỗi lần thi đấu anh đều bình an trở về.”
Chu Nhiên Kinh cầm lấy sợi dây đỏ ấy, nhìn rất lâu, rất lâu.
Về sau này.
Chu Nhiên Kinh – người được xưng là Vương Giả Đua Xe Châu Á – trên tay trái luôn đeo một chiếc vòng tay đỏ giản dị.
Chưa từng tháo xuống.
Phiên ngoại (Góc nhìn của Hạ Tư Dư)
Vào đêm trước ngày cưới.
Tôi mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.
Tôi mơ thấy mình là nam chính trong một quyển tiểu thuyết.
Nhưng nữ chính lại không phải là Doãn Tĩnh Giai.
Trong đám cưới của chúng tôi, có người đến cướp dâu.
Nhưng Tĩnh Giai không đi theo người đó.
Cô ấy kiên quyết chọn tôi.
Thế nhưng, thật kỳ lạ.
Cái “tôi” trong giấc mơ ấy, chỉ đáp lại cô ấy bằng sự nghi ngờ và trách móc. Như vậy đúng sao?
Tuy rằng hôn lễ vẫn được cử hành như kế hoạch.
Nhưng chuyện cướp dâu lại trở thành cái gai trong lòng “tôi”.
Tôi từng nghi ngờ Tĩnh Giai tự biên tự diễn.
Cũng từng nghĩ cô ấy cố tình thuê người diễn trò.
Chưa từng nghĩ đến—Tĩnh Giai vốn dĩ là một cô gái chói sáng như vậy.
Có người yêu cô ấy, thật sự là điều bình thường nhất trên đời này.
Sau khi kết hôn, chúng tôi vợ chồng xa cách.
Cộng thêm cú sốc khi mối tình đầu trở về.
Tĩnh Giai cuối cùng lâm bệnh mà qua đời.
Ngày cô ấy mất, “tôi” lại đang cùng mối tình đầu đi dạo công viên.
Cuộc gọi từ bệnh viện, bị “tôi” không kiên nhẫn mà cúp máy.
Tôi đứng nhìn tất cả những chuyện đó, gần như phát điên.
Tôi quỳ rạp dưới đất, cầu xin cái “tôi” trong mơ ấy:
Đi đi.
Đi nhìn cô ấy một lần thôi.
Làm ơn đấy.
Nhưng dù tôi gào khản cả giọng, cũng không ai thấy tôi.
Tôi gần như bị giật mình tỉnh dậy.
Gối đã ướt đẫm mồ hôi, thân thể tôi cũng run rẩy không kiểm soát.
Tôi không hiểu.
Có một mạng người mất đi ngay trước mắt, vì sao cái “tôi” trong mơ lại có thể dửng dưng như thế?
Huống hồ, đó còn là người từng cùng mình kề vai sát cánh!
Chỉ vì cái gọi là tình yêu thôi sao? Đến cả mạng người cũng có thể chà đạp?
“Tôi” sao lại trở thành như vậy chứ?!
Nỗi sợ hãi nuốt chửng lấy tôi.
Tôi sợ bản thân tương lai cũng trở thành người như vậy.
Cũng sợ Tĩnh Giai sẽ chết.
Tôi bỗng thấy vô cùng hối hận.
Đáng ra tôi không nên nghe lời xúi giục của Giang Trạch bọn họ, mà giở trò dằn mặt gì với Tĩnh Giai.
Còn hai tiếng nữa, là đến lúc đi rước dâu rồi…
Tôi cầm điện thoại lên, tra nguyên nhân gây ung thư vú.
Trang web hiện rõ ràng: yếu tố cảm xúc, thường xuyên tức giận, buồn bã, đều dễ dẫn đến ung thư vú.
Tôi bất chợt ném điện thoại xuống đất.
Không dám xem tiếp nữa.
Trong giấc mơ, kẻ giết chết Doãn Tĩnh Giai, chính là tôi.
Gắng gượng đến năm giờ sáng, trời vừa hửng sáng.
Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, làm theo trình tự để đi rước dâu.
Không sao cả, mọi thứ vẫn còn kịp để cứu vãn.
Doãn Tĩnh Giai sẽ không đi theo người cướp dâu.
Còn tôi, chỉ cần về sau đối xử tốt với cô ấy là được…
Tôi đã tính toán chu toàn.
Chỉ là không ngờ đến việc, Tĩnh Giai lại lựa chọn hoàn toàn khác với trong mơ.
Chu Nhiên Kinh xuất hiện.
Doãn Tĩnh Giai để mặc anh ta nắm tay mình, không hề đẩy ra.
Tôi hoảng rồi.
Tại sao chỗ này lại khác với giấc mơ?
Rốt cuộc là sai ở đâu?
Sau này tôi nghĩ lại, có lẽ Tĩnh Giai khi đó chỉ do dự vài giây.
Nhưng lúc đó, tôi lại thấy, như cả đời người dài đằng đẵng.
Dài đến mức tôi run rẩy lên tiếng, cầu xin cô ấy ở lại.
Nhưng Tĩnh Giai không nhìn tôi.
Cô ấy nhấc váy lên, lộ ra đôi giày thể thao mà cô ấy yêu thích nhất.
Tĩnh Giai từng nói với tôi.
Mang đôi giày này, cô ấy có thể chạy marathon.
Hôm nay là đại hôn của chúng tôi, cô ấy cố ý mang đôi giày đó.
Tĩnh Giai của tôi.
Nhấc váy lên, chạy về phía thế giới tự do dưới ánh sáng rạng đông.
Tôi không lập tức đuổi theo.
Bởi vì tôi sững sờ nhìn theo.
Hình ảnh Doãn Tĩnh Giai bệnh tật, tiều tụy trong giấc mơ vẫn còn rõ ràng trong đầu tôi.
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ hiện tại của cô ấy.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra.
Lẽ ra cô ấy phải như thế này – tự do, vô tư, không muộn phiền.
Sau đó bị người nhà thúc giục, tôi mới đuổi theo.
Nhưng tôi chỉ còn thấy bóng lưng của cô ấy và Chu Nhiên Kinh.
Đúng rồi, Chu Nhiên Kinh.
Tôi biết người cướp dâu là anh ta.
Bởi trong mơ, Chu Nhiên Kinh sợ tôi hiểu lầm Tĩnh Giai nên đã chủ động xin lỗi, nhận lỗi.
Nhưng “tôi” lại không tin.
Hoặc có lẽ “tôi” tin rồi, nhưng về đến nhà vẫn phải tìm cớ đổ lỗi cho Tĩnh Giai.
“Tôi” rốt cuộc là đang trách cô ấy điều gì?
Đứng bên đường, nghe tiếng ồn ào của khách mời xung quanh.
Tôi chợt hiểu ra.
Vì Tĩnh Giai quá tốt, đến cả lời lẽ không phải trong tiệc đính hôn, cô ấy cũng có thể bao dung.
Khiến tôi trở nên nhỏ nhen, đê tiện.
Chu Nhiên Kinh yêu cô ấy, tôi không ngạc nhiên.
Thực ra, từ lúc Giang Trạch và Phó Huân cố tình chia rẽ, Chu Nhiên Kinh đã can ngăn tôi.
Anh ta hỏi: “Anh nhất định phải đối xử với Doãn Tĩnh Giai như vậy sao?”
Tôi hỏi lại: “Gì cơ?”
“Sau này hai người là vợ chồng, là một nhà.”
“Thì sao?”
“Đừng để người khác phá hoại cuộc sống của hai người, hãy đối xử tốt với cô ấy.”
Tôi cười lớn: “Anh lo chuyện bao đồng quá rồi đó, anh em à.”
Chu Nhiên Kinh lao đến, đấm tôi một cú.
Cú đấm đó chẳng đầu chẳng đuôi.
Sau đó anh ta giải thích, vì uống say, không thích giọng điệu của tôi nên mới ra tay.
Nhưng sau khi mơ thấy giấc mơ kia, tôi mới hiểu tất cả.
Sự kiềm chế và nhẫn nhịn của Chu Nhiên Kinh, là sự tôn trọng cuối cùng dành cho tôi.
Đêm Doãn Tĩnh Giai bỏ trốn, tôi ngồi thẫn thờ trong tân phòng suốt cả đêm.
Từng ký ức vụn vặt ùa về trong đầu.
Sao tôi lại quên được?
Lúc đó, ngay cái nhìn đầu tiên thấy Doãn Tĩnh Giai, tôi đã bị nụ cười rạng rỡ của cô ấy làm nghẹt thở.
Tôi điên cuồng theo đuổi cô ấy, dùng hết mọi chiêu trò mà trước đây tôi từng khinh thường.
Tôi yêu cô ấy, chưa từng liên quan đến Tiểu Ninh.
Khi cô ấy tức giận đúng là có hơi giống Tiểu Ninh.
Nhưng tôi yêu cô ấy vì nụ cười ấy.
Tôi yêu từ chính bản thân Tĩnh Giai, không phải ai khác.
Thế mà hai năm qua, Giang Trạch và Phó Huân luôn bên tai tôi nói đi nói lại.
Rằng tôi chỉ coi Tĩnh Giai là người thay thế.
Nghe lâu rồi, suýt nữa tôi cũng tin thật.
Tĩnh Giai cũng tin rồi đúng không?
Sự thất vọng tích tụ quá nhiều, nên cô ấy mới chọn rời đi.
Thế cũng tốt.
Bên tôi, cô ấy sẽ mắc bệnh.
Tôi thà cứ đau khổ, dằn vặt như thế này, còn hơn để cô ấy mắc lại căn bệnh đó.
Đôi khi tôi vẫn lén đi nhìn Tĩnh Giai.
Âm thầm đưa cô ấy đến tận cổng khu chung cư, rồi rời đi.
Chỉ cần thấy cô ấy ổn, tôi cũng yên tâm.
Một năm sau, tôi gặp lại Tiểu Ninh.
Chúng tôi cách nhau một mét, khách sáo hỏi thăm.
Thật lòng mà nói, tôi không thể đối diện với cô ấy.
Chỉ cần nghĩ đến việc “tôi” trong mơ vì cô ấy mà liên tục tổn thương Tĩnh Giai, là tôi không thể trò chuyện tự nhiên.
Huống hồ là thân thiết.
Tiểu Ninh hình như cũng không có ý định lại gần tôi.
Giờ đây ánh mắt cô ấy chỉ tràn ngập công việc của mình.
Khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tiểu Ninh đột nhiên nói: “Tôi đã gặp Doãn Tĩnh Giai rồi.”
Tôi sững sờ.
“Cô ấy là quý nhân của tôi, không có sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đã không thể hoàn thành bài phát biểu ấy, và cũng sẽ không có tôi của ngày hôm nay.”
Tôi nghe không hiểu.
Nhưng nhìn biểu cảm của cô ấy, tôi biết cô ấy thật lòng rất quý mến Doãn Tĩnh Giai.
Tiểu Ninh quay đầu lại, mỉm cười với tôi:
“Hạ Tư Dư, anh có con mắt rất tốt. Chỉ tiếc là, anh không có phúc để giữ được cô ấy.”
Tôi trầm mặc rất lâu.
“Đúng vậy, tôi không có cái phúc đó…”
Đó là câu cuối cùng chúng tôi nói với nhau.
Sau đó, tôi và Tiểu Ninh hoàn toàn đi trên hai con đường khác nhau, không còn giao thoa.
Lại thêm một năm trôi qua.
Những người xung quanh tôi đều thay đổi.
Nhà Phó Huân phá sản, Giang Trạch rơi vào bê bối lớn.
Nhưng tất cả đều không liên quan đến tôi nữa.
Việc kinh doanh của nhà tôi cũng khó khăn, một số nhà hàng phải đóng cửa.
Hôm đó, tôi đi trên phố, màn hình lớn ngoài trung tâm thương mại đang phát sóng lễ đăng quang của Vương Giả Đua Xe.
Chu Nhiên Kinh – người anh em tốt một thời của tôi.
Anh ấy đã vượt lên trong một môn thể thao bị người châu Âu độc chiếm.
Tạo nên thành tích tốt nhất của bản thân.
Cả hội trường đều reo hò vì anh ấy.
Khi máy quay lướt qua khán đài, tôi bất giác nghẹn thở—
Anh ấy vẫn rực rỡ như vậy.
Chu Nhiên Kinh bước xuống xe, như một cậu trai trẻ, vượt qua tất cả, chạy thẳng đến trước mặt cô ấy.
Khoảnh khắc ấy, tất cả ống kính trên thế giới đều hướng về phía họ.
Cô ấy ôm lấy anh ấy.
Tôi biết.
Ánh sáng từng chiếu rọi lên tôi.
Đã rời xa rồi.
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
TÌNH YÊU CÓ NGHĨA LÀ GÌ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện đại,
Ngôn tình,
Ngọt,
Học đường,
1
“Trì Tư Dư, cứu tôi!”
Tôi cảm thấy mình đang bị những con sóng cuốn dần vào biển sâu.
“Trì… Trì Tư Dư, cứu… cứu tôi với!”
Những con sóng cứ liên tục đập lên đầu tôi, tiếng kêu cứu cũng bị ngắt quãng.
Tôi biết bơi, nhưng cổ chân không hiểu sao bị thứ gì đó quấn lấy, kéo tôi xuống sâu hơn.
Mạnh Thì Nam cũng ngã xuống nước. Nhưng xung quanh cô ấy có khá nhiều người, và nơi cô ấy rơi xuống rõ ràng không sâu.
Còn tôi, người duy nhất có thể cứu tôi là Trì Tư Dư.
“Trì Tư Dư, cứu mình với!”
Từ xa, Mạnh Thì Nam bỗng nhiên cất tiếng kêu cứu.
Sóng biển lại một lần nữa ập tới, tôi cố nín thở, như thể nó đang trêu đùa tàn nhẫn, rồi nhanh chóng rút đi.
Tôi cố gắng ngoi đầu lên mặt nước, nhìn về phía Trì Tư Dư, người đang định bơi về phía tôi nhưng chợt dừng lại khi nghe thấy tiếng Mạnh Thì Nam.
“Trì Tư Dư! Chân tôi bị…”
Nước biển ập vào, cắt ngang lời tôi. Khi tôi cố gắng ngoi đầu lên lần nữa, chỉ còn thấy bóng lưng của Trì Tư Dư.
Cậu ấy gần như không do dự mà bỏ rơi tôi.
Tôi không còn chút sức lực nào để chống cự, tất cả sức mạnh đều dùng để kêu cứu Trì Tư Dư.
Trước khi chìm xuống đáy biển, hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Trì Tư Dư bế Mạnh Thì Nam đi về phía bờ.
Thật ra mọi thứ đều có dấu hiệu trước đó, Trì Tư Dư đã chọn Mạnh Thì Nam thay vì tôi từ rất lâu rồi, nhưng tôi không nhận ra.
2
Tôi và Trì Tư Dư đã quen biết nhau được chín năm.
Cha mẹ hai bên đều là đối tác kinh doanh, mối quan hệ rất thân thiết.
Đại học cũng vậy, chúng tôi cùng vào một trường, chỉ khác chuyên ngành.
Ban đầu, Trì Tư Dư đối xử với tôi chẳng khác gì trước, cho đến khi Mạnh Thì Nam xuất hiện.
“Trì Tư Dư, tôi không thể chịu nổi tiết học của thầy giáo chết tiệt này nữa rồi, hay là tôi chuyển sang chuyên ngành của cậu nhé?”
Tôi đẩy cuốn sách chuyên ngành sang một bên, rồi phàn nàn với Trì Tư Dư ngồi cạnh.
Cậu ấy liếc nhìn tôi:
” Cậu yếu quá, định đến phá hỏng ngành của bọn tôi à?”
Nhiều năm qua, tôi đã quen với thói nói chuyện cay nghiệt của cậu ấy.
Trì Tư Dư vốn dĩ sinh ra đã như vậy. Ban đầu tôi thấy khó chịu, nhưng dần dần nhận ra cậu ấy chỉ nói thế cho vui.
Trước đây, khi tôi làm vỡ chiếc bình mới mà mẹ tôi vừa sưu tầm, Trì Tư Dư đứng khoanh tay bên cạnh nói mát:
“Cậu chắc sống đủ rồi, định sớm đi đầu thai à?”
Tôi vốn đã bực mình, nghe câu đó, tức đến mức vô tình bị mảnh kính cắt vào tay.
Trì Tư Dư ngay lập tức kéo tôi ngồi xuống ghế để bôi thuốc, hành động thì nhẹ nhàng nhưng mà vẫn phải buông lời châm chọc.
“Cậu làm gì cũng không có chút suy nghĩ nào nhỉ.”
Tôi ấm ức, hít hít mũi, rồi giật tay mình lại, hét lên với cậu ấy:
“Không cần cậu lo! Về nhà cậu đi Trì Tư Dư, tôi không muốn gặp cậu nữa, cũng không muốn nghe cậu nói nữa!”
Trì Tư Dư mím môi nhìn tôi, gương mặt đầy u ám. Một lúc sau, cậu ấy lặng lẽ đứng dậy.
Tôi vẫn giận dỗi, ngồi sang một bên không thèm để ý đến Trì Tư Dư, nhưng mắt lén liếc nhìn thấy cậu ấy đang dọn dẹp mảnh kính vỡ trên sàn, tâm trạng tôi cũng dịu lại đôi chút.
Cho đến tối khi mẹ tôi về, tôi mới bắt đầu hoảng sợ.
Khi mẹ tức giận hỏi chiếc bình đâu rồi, Trì Tư Dư đứng chắn trước mặt tôi và nhận hết lỗi về mình.
Kết quả là, Trì Tư Dư bị mẹ mình cấm túc ở nhà mấy ngày.
3
Vì vậy, khi nghe Trì Tư Dư nói, tôi chỉ khẽ hừ một tiếng:
“Không đi thì thôi, chuyên ngành của các cậu có gì hay ho đâu.”
Trước đây tôi cũng từng nói vậy, cậu ấy chỉ cười nhạt mà không trả lời. Nhưng hôm nay, cậu ấy lại khác thường, đặt bút xuống, nhíu mày nhìn tôi.
“Cậu đã bao giờ nghĩ rằng, khi cậu hạ thấp một chuyên ngành, có người đang ngày đêm cố gắng để giành học bổng cho học viện? Cậu không nghĩ rằng câu nói thiếu suy nghĩ của cậu cũng đang hạ thấp cô ấy sao?”
Tôi bị Trì Tư Dư nói đến sững người, vô thức hỏi lại: “Ai?”
“Mạnh Thì Nam.”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe tên cô ấy từ miệng Trì Tư Dư.
Sau đó, Mạnh Thì Nam bắt đầu thường xuyên xuất hiện giữa tôi và Trì Tư Dư.
Trong mắt Trì Tư Dư, Mạnh Thì Nam là người kiên cường, cao quý.
Dù có nhiều thiếu gia giàu có theo đuổi, cô ấy vẫn chăm chỉ phấn đấu để giành học bổng, tự lực cánh sinh.
Trưa hôm đó sau khi tan học.
“Trì Tư Dư, trưa nay chúng ta đi ăn lẩu ở quán trên phố Trường Vân đi.”
Tôi đứng dưới tòa nhà nơi cậu ấy vừa tan học, hớn hở nói.
Trì Tư Dư thẳng thừng từ chối:
“Cậu tự đi đi, tôi đi cùng Thì Nam.”
Bao năm quen biết, cậu ấy luôn gọi tôi bằng tên đầy đủ, Lương Chi.
Nụ cười trên môi tôi dần tắt, nhưng tôi vẫn cố nói:
“Cùng đi ăn đi, dù gì cũng phải ăn cơm mà.”
“Thì Nam không ăn được cay, thôi khỏi.”
Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó khác lạ, trước đây Trì Tư Dư chưa bao giờ để ý đến người khác như vậy.
“Đi cùng đi mà.”
Mạnh Thì Nam không biết xuất hiện từ lúc nào, phá tan bầu không khí ngượng ngập.
Tôi vừa định gật đầu, thì Trì Tư Dư đã kéo cổ tay cô ấy lại.
“Đừng cố quá.”
Tôi nghe rõ, dù giọng Trì Tư Dư có phần cứng rắn, nhưng trong đó hoàn toàn là sự quan tâm.
Mạnh Thì Nam mỉm cười, vỗ nhẹ tay Trì Tư Dư, trấn an:
” Mình ăn được một chút cay mà, cậu đừng lo.”
Trì Tư Dư dãn mày ra, nhìn về phía tôi:
“Vậy đi thôi.”
Tôi chậm chạp gật đầu: “Ừ.”
Khoảnh khắc đó, tôi tưởng rằng họ mới là những người bạn thân từ thuở nhỏ.
Còn tôi chỉ là kẻ ngoài cuộc.
4
Ngồi trong quán lẩu, trước đây chúng tôi chỉ toàn ăn lẩu cay.
Nhưng hôm nay, Trì Tư Dư gọi một nồi uyên ương cho cô ấy.
Tôi ngồi một mình, nhìn hai người họ trao đổi qua lại.
Mạnh Thì Nam háo hức muốn thử món trong nồi cay, nhưng vừa đưa đũa ra đã bị Trì Tư Dư ngăn lại.
Cậu ấy múc cho Mạnh Thì Nam một viên thịt từ nồi nước trong, như thể đang an ủi.
Tôi cúi đầu, nhặt nhạnh món ăn đã nguội ngắt trong đĩa, tự dưng thấy chán ăn.
“Khụ khụ!”
Nghe tiếng ho, tôi ngẩng đầu lên. Trì Tư Dư vừa rót nước cho cô ấy, vừa trầm giọng nói:
“Đã bảo là cậu không ăn được cái đó, thử làm gì!”
Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì bị sặc của Mạnh Thì Nam, định rót thêm cho cô ấy một cốc nước.
Nhưng cốc nước tôi vừa đưa ra đã bị Trì Tư Dư giơ tay chặn lại.
“Thôi bỏ đi.”
“Hả?” Tôi ngơ ngác nhìn.
Trì Tư Dư kéo Mạnh Thì Nam đứng dậy, liếc tôi một cái:
“Tôi đã bảo là cô ấy không ăn được mà.”
Tôi không hiểu, tại sao Trì Tư Dư lại trách tôi.
“Các cậu đi đâu?”
Tôi thấy Trì Tư Dư đã cầm lấy túi của Mạnh Thì Nam bèn hỏi.
“Tôi dẫn cô ấy đi chỗ khác, cậu tự ăn đi.”
Trì Tư Dư lạnh lùng buông lời rồi kéo Mạnh Thì Nam đi ra ngoài.
Nồi lẩu vẫn sôi ùng ục, còn tôi vẫn ngơ ngác nhìn chiếc ghế trống đối diện.
“Chị có cần thêm nước lẩu không ạ?”
Tôi kéo lại suy nghĩ của mình, cố gượng cười với phục vụ: “Vâng, cảm ơn.”
Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên, làm mắt tôi hơi ươn ướt.
Hôm đó, tôi gần như cho tất cả món ăn đã gọi vào nồi cay.
Cho đến khi không thể ăn thêm nữa, tôi mới dừng lại.
Trong lúc đó, Trì Tư Dư nhắn cho tôi một tin trên WeChat:
“Xin lỗi, không cố ý nổi nóng với cậu.”
Tôi nhìn vài giây, sau đó dửng dưng tắt điện thoại mà không trả lời.
5
Khi vừa đi đến gần khu ký túc xá, tôi đã thấy Trì Tư Dư đang đợi ở dưới lầu.
Tôi mím môi, rồi vẫn bước đến chỗ cậu ấy.
“Có chuyện gì à?”
Sắc mặt Trì Tư Dư không tốt lắm.
“Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?”
Tôi “à” một tiếng, không nghĩ cậu ấy sẽ hỏi chuyện đó, rồi cười nhẹ:
“Quên mất, xin lỗi nhé.”
Trì Tư Dư nhìn tôi chăm chú, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới hỏi:
“Cậu bị sao à?”
“Không có gì đâu.”
Tôi trả lời với giọng điệu bình thường như mọi khi.
Trì Tư Dư thở dài:
“Đừng để ý mấy chuyện đó, trưa mai tôi lại đưa cậu đi ăn lần nữa.”
Nói xong, Trì Tư Dư định giơ tay lên xoa đầu tôi.
Tôi né tránh một cách không rõ ràng, cười ha hả:
“Không cần đâu, hôm nay tôi ăn nhiều lắm rồi, dạo này không muốn ăn lẩu nữa.”
Tay Trì Tư Dư khựng lại giữa không trung:
“Vậy mai ăn cái khác.”
Tôi đá nhẹ viên sỏi dưới chân, nhìn cậu ấy áy náy:
“Nhưng mà mai tôi đi với bạn cùng phòng rồi…”
“Ý cậu là sao?”
Trì Tư Dư ngước mắt nhìn tôi, cảm xúc không rõ ràng. Cậu ấy nhếch mép cười mỉa, chậm rãi nói:
“Sao nghe như tôi đang cầu xin cậu đi ăn cùng vậy? Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà cậu cứ giận mãi thế.
Để tôi hỏi cậu lần cuối, ngày mai…”
“Ngày mai tôi đi với bạn cùng phòng.”
Tôi cắt ngang lời Trì Tư Dư, trả lời thẳng.
Mạnh Thì Nam không chỉ thay đổi cách Trì Tư Dư đối xử với tôi, mà sự xuất hiện của cô ấy còn giúp tôi nhận ra nhiều điều. Giờ đây, tôi không còn như trước nữa.
Trì Tư Dư cười nhạt:
“Tuỳ cậu.”
Đó là lần đầu tiên chúng tôi không vui vẻ mà chia tay.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰