Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tôi Không Cứu Vớt Kẻ Vô Ơn Nữa

Chương 7



13

Hạ Ngạn Lâm trở về nghe nói về chuyện này, trầm ngâm một hồi.

“Có muốn tôi ra tay dạy dỗ Chu Lập Dương một chút không?”

Anh là ông chủ lớn trong ngành, chiếm vị trí đứng đầu của chuỗi thức ăn, là bên A, chỉ cần nói một câu trong ngành, một nhà phân phối hạng hai hạng ba của Chu Lập Dương tuyệt đối sống không nổi.

Tôi lắc đầu: “Quên đi, suy cho cùng cũng là bố của đứa nhỏ.”

“Huống chi, nếu thật sự khiến anh ta phá sản, tôi phải tiếp nhận củ khoai lang phỏng tay Chu Tuấn kia, tôi cũng không ngốc như vậy.”

Anh gật đầu, thân thiết hỏi thăm tình huống đôi chân bị thương của tôi.

“Bị thương thế nào, có muốn gọi bác sĩ gia đình đến xem không?”

Tôi vội vàng nói: “Không có việc gì, lực tay của con nít cũng nhỏ, không ảnh hưởng.”

Tôi còn sợ anh trách tội cả nhà chồng cũ của tôi rồi gây sự.

Điềm Điềm ở bên cạnh đột nhiên nói ra một câu khiến cô sửng sốt: “Bố, bố thích dì Giang sao? Thực ra con cũng cảm thấy dì Giang xinh đẹp hơn những mụ đàn bà diêm dúa bên ngoài kia.”

Hạ Ngạn Lâm cười, gõ một cái lên trán cô bé. Nhưng lại không phủ nhận.

Tôi kinh hãi! Nhanh chóng chuyển đề tài.

Ở cùng với Hạ Ngạn Lâm? Ha ha, thôi quên đi.

Lão cáo già này.

Trải qua lần tranh cãi này, Chu gia yên tĩnh một khoảng thời gian.

Nghỉ hè tôi cùng Điềm Điềm đi du lịch nước ngoài một chuyến.

Trở về nghe được một tin tức khiến người nghe kinh sợ.

Đổng Gia sinh non, Chu Tuấn cũng bị đình chỉ học, phải vào trung tâm giam giữ thanh thiếu niên!

Mà việc làm ăn của Chu Lập Dương cũng bị Đổng Gia trả thù, làm cho làm ăn không nổi nữa, cả nhà hiện tại miệng ăn núi lở, mỗi ngày đều ồn ào đến mức gà bay chó sủa.

Đổng Gia thật sự hết cách, phải đến cầu xin Hạ Ngạn Lâm muốn quay về công ty.

Tôi mới biết chân tướng sự tình.

Hóa ra theo thời gian cái bụng của cô ta càng ngày càng lớn, cũng không để ý và lấy lòng con trai Chu Tuấn như lúc trước nữa.

Con gái cô ta và Chu Tuấn bởi vì chơi game mà cãi nhau, cô ta ở giữa khó tránh khỏi không thu được kết quả tốt từ cả hai bên.

Trong nhà gà bay chó sủa, biện pháp giải quyết của Trần Phi Dung và Chu Lập Dương chính là ra ngoài trốn tránh, khỏi bị quấy rầy.

Không ai nhìn Đổng Gia chằm chằm, cô ta thiên vị con gái mình, càng chọc cho Chu Tuấn khó chịu.

Nguyên nhân của sự việc chính là kinh tế trong nhà eo hẹp, Đổng Gia không đáp ứng được yêu cầu mua đồ ăn ngoài, mua skin trong game cho Chu Tuấn.

Nó trong cơn tức giận muốn trả thù, thừa dịp ngày đó Đổng Gia đi bệnh viện khám thai, x//âm ph//ạm con gái Đổng Gia.

Đổng Gia trở về tức giận đánh nhau với Chu Tuấn.

Chu Tuấn đã sớm ghét bỏ đứa em trai còn chưa sinh ra đã tranh giành tình cảm với mình này, cố ý đạp bụng Đổng Gia khiến cô ta sinh non.

Trần Phi Dung và Chu Lập Dương nhanh chóng trở về khắc phục hậu quả, nhưng đã muộn.

Đổng Gia không chỉ không có con trai, con gái cũng khóc muốn bỏ nhà ra đi, cô ta tức đ//iên lên, nhất quyết báo cảnh sát bắt Chu Tuấn.

Đứa con trai nhỏ đã không còn.

Chu Lập Dương đương nhiên đứng về phía Chu Tuấn, uy hiếp nói rằng nếu Đổng Gia báo cảnh sát, anh ta sẽ ly hôn.

Ngày xưa đôi tình nhân ân ái này dùng hết thủ đoạn cũng muốn ở bên nhau, bây giờ hoàn toàn trở mặt thành thù.

Đổng Gia cá chet lưới rách, tống Chu Tuấn vào trung tâm giam giữ thanh thiếu niên như ý nguyện.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: “Nó hủy hoại cả đời con gái tôi, tôi cũng muốn nó phải mang tiền án suốt đời!”

Hạ Ngạn Lâm niệm tình cô ta cũng là nguyên lão của công ty và cả hoàn cảnh con gái cô ta nên đã giới thiệu cho cô ta một công việc nhân viên bình thường.

Nhưng cô ta lại quay đầu trừng mắt hung dữ nhìn tôi: “Đều do cô, Giang Ninh Dĩ! Nếu lúc trước cô mang Chu Tuấn đi, tôi cùng Lập Dương cũng sẽ không như vậy, con gái tôi cũng sẽ không bị bắt nạt!”

“Người mẹ nhẫn tâm là cô, vì cớ gì bây giờ lại được sống vẻ vang xinh đẹp, con của cô phạm tội đều do cô làm hại!”

Cô ta gào thét một cách tê tâm liệt phế: “Kết cục như vậy, cô hài lòng chưa?!”

Trong lòng tôi tuy rằng khiếp sợ, nhưng Đổng Gia có tư cách gì tới chỉ trích tôi.

“Chu Tuấn phạm tội, tự có pháp luật trừng phạt, nhưng cô thì sao?”

Tôi cực kỳ khinh thường cô ta, khinh bỉ nói: “Lúc trước cô vì muốn gả cho Chu Lập Dương, tỏ ý để con gái cô lấy lòng cả nhà bọn họ, nhất là Chu Tuấn.”

“Thiếu nam thiếu nữ cùng ở một mái nhà, tuổi dậy thì nóng nảy, cô thân là mẹ có nghĩ tới chuyện bảo vệ con gái của mình sao!”

“Tôi xót xa thay cho con gái cô!”

Cô ta bị tôi nói đến mức loạng choạng: “Cô!”

Tôi tiến lên một bước, hùng hổ dọa người chất vấn: “Tôi cái gì, tôi nên bị cô đùa bỡn trong lòng bàn tay, vì cô dọn sạch chướng ngại, để cô trải qua cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái sao?”

Cô ta ki//nh hãi trừng mắt nhìn tôi, thoáng cái giống như là tên trộm bị người ta trùm bao, sắc mặt xanh đỏ đan xen.

Hạ Ngạn Lâm vẫn đứng ngoài quan sát.

Lúc này trong mắt hiện lên một tia thất vọng, lắc đầu: “Đổng Gia, tất cả đều là cô tự làm tự chịu, đến bây giờ cô vẫn cảm thấy là lỗi của người khác, không thể không nói, nhân phẩm của cô thật đáng lo.”

Anh lập tức muốn rút lại lời đề nghị.

Tôi lại lắc đầu: “Quên đi, coi như là chuộc tội cho con trai tôi đi.”

Đổng Gia thảm hơn nữa thì tôi vẫn không thể đồng tình với cô ta.

Chỉ là cô ta ly hôn, lại không có việc làm, con gái cô ta làm sao bây giờ?

“Không cần cô giả vờ tốt bụng!” Đổng Gia không chút hối cải, oán hận trừng mắt nhìn tôi một cái, chật vật rời đi.

….

Tôi ngồi trong phòng rất lâu. Cho đến khi Hạ Ngạn Lâm gõ cửa đi vào.

“Lo lắng cho con trai em à?” Anh ân cần hỏi.

Tôi nhìn anh cười một cách ngẩn ngơ, lắc đầu: “Không phải, tôi thậm chí cảm thấy kết cục này, rất tốt.”

Anh kinh ngạc nhướng mày.

Tôi cũng không quan tâm anh sẽ nhìn tôi như thế nào, thẳng thắn nói: “Nếu tôi tranh quyền nuôi dưỡng, tôi nghĩ, kết cục hôm nay của tôi sẽ thê thảm hơn cả Đổng Gia.”

Ít nhất cô ta còn sống.

Hạ Ngạn Lâm nhìn tôi một hồi, ngồi xuống bên cạnh tôi. Đột nhiên hỏi, “Ninh Dĩ, đề nghị của Điềm Điềm em cảm thấy thế nào?”

Tôi chỉ dừng lại một giây là đã hiểu ý anh.

Sau đó trêu chọc hỏi: “Hạ tổng đây là không muốn trả thêm 60 nghìn phí bảo mẫu hàng tháng sao?”

Hạ Ngạn Lâm không biết nên khóc hay nên cười, bất đắc dĩ lắc đầu.

Đương nhiên, người có giá trị hơn trăm triệu như anh làm sao lại quan tâm cái này. Chỉ là căn cứ vào nguyên nhân ly hôn mà anh nói lúc trước.

Tôi đoán chắc hẳn anh muốn tìm một người vợ đặt gia đình lên hàng đầu. Nhưng tôi thì không.

Tôi đã có sự nghiệp của riêng mình, làm quản gia của anh chỉ là khởi đầu cho kế hoạch nghề nghiệp của tôi.

“Ninh Dĩ, hai lão cáo già chúng ta, nếu muốn tiến về phía trước một bước thật sự rất gian nan nhỉ.” Hạ Ngạn Lâm thở dài một tiếng, tiếc nuối mở miệng.

Tôi quay đầu ngầm thừa nhận.

Lâu như vậy, hảo cảm, sự khoan dung và săn sóc, cả cách anh không ngừng thăm dò tôi. Tôi đều nhìn thấy hết.

Nhưng như anh nói, quan hệ của chúng tôi muốn tiến thêm một bước, thật sự rất khó.

Tôi mới thoát khỏi cuộc hôn nhân bảo mẫu. Không thể lại lấy thân phận bảo mẫu rồi nhảy vào nữa!

Quên đi, nếu thật sự không được thì vỗ mông, trả một khoản tiền lớn tiền vi phạm hợp đồng rồi rời đi.

……

Chỉnh đốn xong cảm xúc, về tình về lý, tôi đi trung tâm giam giữ thanh thiếu niên gặp Chu Tuấn.

Nó gầy đi rất nhiều, hai đầu lông mày bớt đi một phần tàn bạo, thêm một phần suy sụp, cả người ngơ ngác sững sờ.

Mơ hồ có thể thấy được vết thương xanh tím ở khóe miệng và cánh tay.

Có thể thấy nó đã phải chịu đựng không ít đòn hiểm của dân anh chị ở đây.

Nhìn thấy tôi, nó kìm lòng không đậu tiến tới gần chỗ, trong mắt rưng rưng nước mắt, sắc mặt vui mừng khôn xiết.

Khi bàn tay sắp chạm vào tôi, lại rụt rè rụt lại. Tôi hờ hững nhìn nó.

Tuy rằng đáng thương, nhưng hiện tại khuôn mặt này lại thuận mắt hơn dáng vẻ dầu mỡ trước kia rất nhiều.

“Mẹ… ” Nó khẽ gọi một tiếng, có vẻ đặc biệt áy náy và bất an.

Giống như con chó nhỏ lang thang, thật vất vả đợi được chủ nhân, lại sợ bị người ghét bỏ.

“Con sai rồi, mẹ mắng con đi.” Nó cúi đầu thật sâu, dùng sức vặn hai tay.

Trong lòng tôi không có một chút gợn sóng, thản nhiên nói: “Không mắng, cũng mặc kệ. Cậu không đáng.”

Trong nháy mắt, nước mắt của nó chảy xuống.

“Mẹ, con thật sự biết sai rồi, hôm nay con mới biết chỉ có mẹ yêu con nhất.”

“Toàn bộ là lỗi của bà nội và bố, lúc nào cũng nói xấu mẹ trước mặt con, con không nghĩ tới việc không cần mẹ đâu.”

Tôi cười khẽ thành tiếng, nó ngước hai mắt đẫm lệ khó hiểu nhìn tôi.

Tôi lau đi nước mắt cười nói: “Chu Tuấn à Chu Tuấn, cậu thật sự là có sữa thì chính là mẹ, mặc dù bố cậu là một kẻ khốn nạn và cặn bã, nhưng cuối cùng anh ta vẫn vì cậu mà đối đầu với Đổng Gia.”

Tôi lắc đầu đầy thất vọng.

Không thể không thừa nhận, đứa con trai tôi sinh ra, trời sinh chính là một kẻ lòng lang dạ sói.

“Cải tạo thật tốt đi.”

Tôi xoay người rời đi mà không chút lưu luyến.

Kết cục như vậy, có thể an ủi Giang Ninh Dĩ – người chet vì oán hận ở kiếp trước.

Tôi hoàn toàn được giải phóng khỏi những ràng buộc đã hạn chế tôi suốt nửa cuộc đời.

Giang Ninh Dĩ của ngày hôm nay, không sợ tương lai.

-Hết-

(Đã hết truyện)

Sau Khi Anh Thành Người Thực Vật (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện đại, Đô thị, Drama, Vả mặt, Gia đình,

Kết hôn mười năm, chồng tôi và “bạch nguyệt quang” của anh ta đã có đứa con tám tuổi.

Ban đầu tôi định thu thập đủ chứng cứ để khiến anh ta ra đi tay trắng. Nhưng không ngờ đúng ngày Thất Tịch, anh ta lại bị một túi rác từ trên cao rơi xuống, trực tiếp đưa vào bệnh viện.

Tôi là người đầu tiên có mặt. Anh ta run rẩy nắm tay tôi, viết một chữ —— “Ly……”

Tôi nhìn chằm chằm vào chữ đó, bật cười lạnh. Ngay khi anh ta định viết chữ thứ hai, tôi dứt khoát giật bút ra, nắm chặt tay anh ta hét lớn:

“Bác sĩ, cứu người!”

Ca phẫu thuật không mấy khả quan.

Đến khi “bạch nguyệt quang” của anh ta – Vương Lệ Lệ – chậm rãi xuất hiện, thì đúng lúc nghe bác sĩ nói: “Xin lỗi……”

Cô ta thậm chí còn chẳng buồn nghe hết câu, đã ngẩng cao đầu, kiêu căng nhìn tôi:

“Anh Lăng Xuyên đã nói rồi, anh ấy lập di chúc, sau khi mất tất cả tài sản đều để lại cho mẹ con chúng tôi!”

Tôi chỉ tay về phía người chồng toàn thân cắm đầy ống dẫn, mỉm cười:

“Cô tùy tiện nguyền rủa người khác chết như vậy, có vẻ không lịch sự lắm đâu.”

1.

Chồng tôi cứu sống rồi.

Nhưng biến thành người thực vật.

Vương Lệ Lệ còn đang chuẩn bị rơi nước mắt khóc lóc, bỗng nghẹn cứng cổ họng, trừng lớn mắt nhìn lồng ngực chồng tôi khẽ phập phồng.

Bàn tay cô ta vô thức vươn về phía mặt nạ dưỡng khí, nhưng tôi nhanh hơn, lập tức giữ chặt cổ tay cô ta.

“Sao, cô định rút ống trước mặt bác sĩ và y tá à?”

Ánh mắt mọi người xung quanh đồng loạt bắn về phía cô ta. Giống như bị bỏng, cô ta vội rụt tay lại, sắc mặt tái nhợt.

Tôi chỉ mới nói một câu:

“Tiếp theo phải thuê hộ lý, chi phí chăm sóc này chúng ta cùng nhau tính nhé.”

Vương Lệ Lệ lập tức lùi lại hai bước, cười gượng:

“Muộn rồi, Tử Hàn còn chờ tôi về nấu cơm.”

Nhìn theo bóng dáng cô ta chạy trốn, tôi quay người đi thẳng đến phòng bác sĩ chủ trị.

Vừa ngồi xuống, tôi liền khóc nghẹn:

“Bác sĩ, hay là tôi đưa anh ấy về nhà chăm sóc đi, chứ tiền thuốc men và phác đồ điều trị này tôi thật sự không kham nổi……”

Bác sĩ khẽ thở dài:

“Nhưng hiện tại là giai đoạn hồi phục hy vọng nhất. Nếu dừng lại thì khả năng phục hồi sẽ thấp hơn nhiều.”

Tôi gục xuống bàn ông, vai run rẩy dữ dội:

“Tôi cũng hết cách rồi… thế này thì chỉ còn nước cùng anh ta chết chung thôi… hu hu… Cái đồ chết tiệt này, trên có cha mẹ già, dưới còn trẻ nhỏ… hu hu hu…”

“Bác sĩ, hay thế này, thuốc men với phòng bệnh cứ ghi cho tôi loại rẻ nhất đi. Không thì tôi chỉ có thể đưa anh ta về chờ chết thôi…”

Bác sĩ lại thở dài, không khuyên nữa, lặng lẽ ghi theo yêu cầu của tôi.

Ra khỏi văn phòng, tôi gọi ngay cho luật sư.

Chồng tôi – Triệu Lăng Xuyên – là một cậu học trò nghèo từ nông thôn thi đỗ đại học, sau này được nhà tôi nâng đỡ khởi nghiệp, dìu dắt đến tận hôm nay. Công ty cũng coi như đã có chút chỗ đứng.

Vì bận rộn sự nghiệp, nhiều năm nay chúng tôi không có con.

Anh ta luôn nhận hết lỗi về mình, nói do thường xuyên thức khuya, áp lực cao, sức khỏe kém, tinh trùng chất lượng không tốt, nên không sinh được con là lỗi của anh.

Anh ta còn nói, đợi công ty ổn định sẽ chăm sóc cơ thể thật tốt, rồi cùng tôi chào đón một sinh linh mới.

Một tháng trước, tôi vẫn tin lời đó.

Cho đến khi đi đón con giúp bạn ở lớp học thêm, tôi nhìn thấy một gương mặt giống hệt Triệu Lăng Xuyên thu nhỏ.

Sau khi điều tra, tôi mới biết thì ra anh ta luôn có một “bạch nguyệt quang” thanh mai trúc mã – Vương Lệ Lệ – chưa từng cắt đứt.

Chỉ vì năm chúng tôi kết hôn, gia đình cô ta phạm chuyện lớn, cả nhà trốn ra nước ngoài, anh ta mới buộc phải bỏ cô ta, quay sang cưới tôi.

Trước khi Vương Lệ Lệ về nước, anh ta còn tạm coi là một người chồng tốt.

Nhưng từ lúc cô ta trở về, hai người lập tức dính lấy nhau, rồi nhanh chóng có con.

Còn chuyện di chúc, tôi trước giờ không hề biết.

May nhờ Vương Lệ Lệ “nhắc khéo”.

Tôi lập tức bảo luật sư điều tra.



Bình luận