Cho Em Một Mái Nhà
Chương 10
Hi vọng rằng, giờ bố con xuất hiện rồi, anh sẽ bù đắp cho tuổi thơ của con.
– Ừ, thầy là bố của con.
– Ngôn Ngôn là em bé có bố mà, con đừng bận tâm đến lời bạn kia nói nhé.
Tôi nói xong thì thấy gương mặt non choẹt của con ánh lên niềm hạnh phúc. Tôi mỉm cười xoa đầu con.
Xem ra thằng bé mê Từ Cảnh Sơ lắm.
Người thầy mà nó mới gặp lần đầu tiên nó đã khen đẹp trai là bố nó thì sao nó lại không vui cho được.
Đúng lúc ấy, Từ Cảnh Sơ ôm rất nhiều đồ ăn vào phòng.
Vừa vào cửa, con trai đã chạy ào ra ôm đùi anh, sau đấy nói to thật là to:
– Bố ơi!
Từ Cảnh Sơ sững người, anh vội vàng muốn ôm con nhưng tay vẫn đang xách đồ, sau đó mới luống cuống đặt đồ xuống rồi ôm con vào lòng.
– Điềm Điềm…
Anh nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào hẳn đi.
Nhìn anh thế này làm mũi tôi cũng cay cay.
– Anh là bố thằng bé mà, nó là con trai anh, gọi anh là bố cũng phải thôi.
Tôi chỉ nghĩ rằng Ngôn Ngôn được bố bảo vệ thì thằng bé sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều.
Tôi cũng nhớ bố vô cùng…
Từ Cảnh Sơ bước đến bên tôi, một tay bế con, một tay ôm tôi vào lòng.
Từ khi tôi nói cho con biết Từ Cảnh Sơ là bố nó xong thì anh toàn được nước lấn tới, dẫn con đi khắp căn cứ cả buổi chiều.
Cứ gặp ai là anh sẽ nói Lục Thư Ngôn là con anh, ước phải nói cho cả thế giới được biết.
Tôi cảm giác căn cứ nhỏ quá nên không cho anh phát huy hết được…
Anh trông con còn tôi thì ngồi nghỉ trong phòng anh, đợi tin từ cô giáo của con.
Mẹ Đồng Đồng dẫn con đi khám, gần đến giờ tan học thì cô Lý đến gặp tôi.
– Mẹ Thư Ngôn, chị xem cái này đi.
Hình như cô Lý ngại không dám nói nên đưa điện thoại cho tôi nhìn, mẹ Đồng Đồng nhắn tin rồi gửi hóa đơn thanh toán tiền viện phí.
Tóm tắt nội dung tin nhắn là: Đi khám rồi, con trai cô ta bị thương nên giờ đang phải mua thuốc, bắt nhà tôi phải đền tiền.
Tôi nhìn đơn thuốc thì thấy toàn thuốc bôi ngoài da nên cũng không có vấn đề gì to tát.
– Cô Lý, tôi sẽ chuyển tiền cho cô ngay, phiền cô quá rồi.
Tôi chuyển tiền đâu ra đấy, thôi cũng coi như xong chuyện.
Lúc sắp đi, cô Lý còn tò mò hỏi: “Thầy Từ là bố Thư Ngôn thật hả chị?”
Tôi biết cô ấy hỏi cũng chẳng có mục đích gì, chỉ là con gái thích hóng chuyện thôi.
– Ừ, đợt trước bố nó đi lính nên không hay về nhà.
Cô Lý sực vỡ lẽ, đã vậy còn cười nói:
– Hai bố con giống nhau quá, ngày đầu tập quân sự em đã đoán rồi, không ngờ lại đoán trúng phóc.
Cô ấy nói xong rồi đi luôn, bỏ lại một mình tôi ngồi trong ngượng ngùng.
Đến cả giáo viên còn thấy hai bố con nó giống nhau!
Thảo nào ngay ngày đầu Từ Cảnh Sơ gặp Lục Thư Ngôn thì anh đã gọi cho tôi luôn, real quá mà!
15.
Sau khi Từ Cảnh Sơ được lên chức, anh đã ôm hết mọi việc trong nhà, từ đưa đón con đi học rồi đến đi chợ nấu ăn, còn tôi thì rảnh không thể tả.
Quan hệ hai cha con ngày một tốt lên, dường như con tôi đã vui hơn xưa rất nhiều.
Còn mối quan hệ giữa tôi và Từ Cảnh Sơ, anh rất cố gắng để không nhắc đến chuyện đó, tôi cũng chẳng đả động gì, ngày nào hay ngày nấy.
Nhưng giờ đây, anh đã vô tình hòa vào cuộc sống của tôi, khắp căn nhà đều tràn ngập hơi thở của anh.
Mới đầu anh chỉ đến giặt quần áo rồi nấu cơm, đi đón con đi học, sau rồi chơi với con đến lúc muộn quá thì tiện thể ở lại ngủ luôn.
Đến khi con hoàn thành hai tuần tập quân sự thì nhà tôi đã chất đống những đồ anh mua và cả đồ dùng của anh nữa.
Lúc tôi định nhắc anh thì anh đã chủ động nói chuyện với tôi.
– Điềm Điềm, anh muốn chuyển đến sống với em, tiện cho việc chăm mẹ con em nữa.
Lời anh nói khiến tôi ngỡ ngàng, tôi đã quen với cuộc sống chỉ có hai mẹ con với nhau nên tôi lại bắt đầu cảnh giác anh.
Đương định từ chối thì con trai đã bênh bố nó rồi.
– Mẹ, mẹ đồng ý cho bố sống chung với mẹ con mình đi, các bạn khác toàn ở chung với bố mẹ mà.
Ánh mắt mong đợi của con làm tôi không thể cất lên lời từ chối.
– Điềm Điềm, anh không muốn ép em, anh chỉ muốn ở gần hai mẹ con thôi.
Đôi mắt Từ Cảnh Sơ nặng tình đến vô cùng.
Thật ra thì tôi cũng khát khao anh sẽ mang đến một mái ấm thân thương…
Cứ như thế, Từ Cảnh Sơ chuyển tới nhà tôi, ở chung phòng với con trai.
Hồi đầu anh mang mỗi nhu yếu phẩm thiết yếu, ai ngờ hai tháng sau trong nhà đã ngập đồ của anh như thể anh vác cả nhà anh sang đây vậy.
Nhưng tôi cũng lười đôi co với anh.
Tối hôm ấy, tôi đang làm việc trong phòng thì biên tập viên của tôi nhắn tin.
Lục Điềm Điềm! Truyện mới của chị nổi rồi! Nổi đùng đoàng!
Tôi vui đến mức nhảy cẫng lên khi đọc được tin nhắn.
Ai ngờ vui quá hóa buồn, tôi đập cái “rầm” vào bàn, đau đến mức phải nghiến răng.
Từ Cảnh Sơ nghe thấy tiếng mà giật bắn mình, cầm thìa chạy vào phòng, sốt ruột hỏi tôi:
– Điềm Điềm, em sao đấy, đập vào đâu rồi?
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰