Cho Em Một Mái Nhà
Chương 11
Thấy anh vào phòng, tôi lại phấn khích hẳn lên, chạy ào vào lòng anh, sung sướng chia sẻ cho anh nghe tin vui của mình.
– Từ Cảnh Sơ, em nổi rồi, truyện tranh của em nổi rồi!
Anh đớ người ra một lúc rồi ôm chặt tôi vào lòng trong khi vẫn còn đang cầm thìa trong tay.
– Chúc mừng em.
– Điềm Điềm, anh vui quá!
Tôi nổi tiếng thì anh vui cái gì chứ, nhưng chắc là anh đang vui thay tôi~
Dù sao thì vào khắc này đây, hạnh phúc là quan trọng nhất.
Mãi sau tôi mới nhận ra anh đang ôm tôi vào lòng, tay anh còn đang cầm thìa, nom đến là nực cười.
Tôi ngượng ngùng trốn khỏi vòng tay anh.
– Em xin lỗi, tại em vui quá.
Khi nãy tôi thực sự muốn chia sẻ niềm vui của mình với anh, có lẽ vì sống với nhau lâu rồi nên tôi đã quen với sự tồn tại của anh.
Anh nhìn tôi âu yếm rồi hôn lên trán tôi.
– Điềm Điềm, anh cũng rất vui. Cảm ơn em đã sẵn lòng chia sẻ với anh, cảm ơn em đã sẵn lòng đón nhận anh.
Từ Cảnh Sơ vẫn còn muốn nói nồng nàn thêm mấy câu nữa, ai ngờ đồ ăn trong nồi cháy hết cả rồi.
Anh vội vàng chạy ra ngoài cứu vãn món ăn của anh.
Một mình tôi ngồi cười ngây ngô trong phòng, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, ngửi mùi khói lan tỏa từ căn bếp mà hạnh phúc vô vàn.
Sau năm năm kể từ ngày bố mẹ rời đi, tôi mới có cảm giác rằng mình đang được sống trong tổ ấm của mình.
Tôi đóng laptop rồi đi ra phòng bếp, nói với chàng trai đang nghiêm túc xào rau rằng:
– Từ Cảnh Sơ, cuối tuần mình về Giang Thành đi, em dẫn anh đi gặp bố mẹ em.
16.
Ngày về Giang Thành, Từ Cảnh Sơ còn mặc một bộ comple vô cùng trang trọng.
Tôi hiểu suy nghĩ của anh và cũng thấy rất tuyệt vời khi anh chú trọng đến như thế này.
Về đến Giang Thành, tôi dẫn anh ra mộ của bố mẹ, hai tấm ảnh hiện hữu trên bia mộ khiến tôi bật khóc.
– Bố mẹ, con dẫn Ngôn Ngôn đến thăm bố mẹ đây.
– Anh ấy là Từ Cảnh Sơ, bố của Ngôn Ngôn…
Con trai lanh lợi gọi ông bà ngoại, bàn tay nhỏ bé nắm tay tôi, ngoan ngoãn kề cạnh bên tôi.
– Cô chú, cháu là Từ Cảnh Sơ, cháu xin lỗi vì đến tận bây giờ mới đến gặp cô chú.
– Cô chú yên tâm, sau này cháu sẽ chăm sóc cho hai mẹ con em thật tốt, sẽ làm cho hai mẹ con được hạnh phúc mỗi ngày. Cô chú cứ yên tâm gửi gắm cho cháu…
Từ Cảnh Sơ nói rất nhiều, tất cả đều là những lời anh hứa với bố mẹ tôi. Tôi ngồi cạnh nghe anh nói mà đôi mắt đỏ hoe, xúc động đến vô cùng.
Khi sắp về, anh nghiêm túc hỏi tôi:
– Điềm Điềm, anh gọi bố mẹ được không em?
Anh nhìn tôi đầy trông mong, tôi nhìn ảnh bố mẹ, nghĩ rằng chắc bố mẹ cũng muốn con rể lắm rồi nhỉ.
– Được.
Tôi đồng ý, bố mẹ thấy tôi lập gia đình thì chắc sẽ vui lắm đây.
Và tôi cũng rất vui khi có Từ Cảnh Sơ trong đời.
Từ Cảnh Sơ như thể ăn phải chất kích thích, anh gọi bố mẹ, giọng cũng lạc hẳn đi.
– Bố mẹ, bọn con đi đây, lần sau nhà con sẽ về thăm bố mẹ.
– Con chào ông bà ạ…
Sau khi rời nghĩa trang, cả ba về thẳng nhà cũ của tôi. Bước vào nhà, nhìn thấy mọi thứ vẫn thân thuộc như vậy khiến mũi tôi lại cay cay.
Rất lâu rồi tôi không về nhà, từ khi bố mẹ qua đời, tôi không dám ở một mình trong căn nhà này.
Nơi nơi đều in dấu hình bóng của bố mẹ, nhìn đâu tôi cũng nhớ về họ, quãng thời gian hạnh phúc ấy khiến tôi đớn đau khôn cùng.
Lâu rồi không về mà nhà cửa vẫn sạch sẽ, chắc ông bà nội hay qua dọn nhà cho tôi.
Bọn tôi vừa đặt vali xuống đất thì có người nhấn chuông.
– Anh họ.
Tôi ra mở cửa, anh họ tôi đang đứng ở ngoài, nhìn tôi với gương mặt xúc động.
– Điềm Điềm, em về thật rồi, nãy anh thấy rèm cửa nhà em bị kéo ra nên anh phải vội qua xem thế nào.
Nhà anh họ ở đối diện nhà tôi.
Anh vừa mới qua thôi mà đã báo hết cho các bác các cô biết, thành ra cả họ đã ngồi chật kín nhà tôi chỉ trong gần một tiếng đồng hồ.
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰